Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo. - Chương 32: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau
Cập nhật lúc: 2025-12-23 02:17:42
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Đại Trụ cuối cùng cũng thỏa hiệp thế công nước mắt ngắn nước mắt dài của bà vợ Tống Mãn Hoa. Đừng ông đại đội trưởng oai phong, thực tình cảnh gia đình ông khi còn chẳng bằng những nhà đông lao động chân tay. Ông cũng bao giờ ỷ thế bắt nạt , phân công công việc cũng chẳng hề thiên vị nhà.
Mấy năm nay, lo cưới vợ cho thằng cả, thằng hai, thêm hai đứa cháu nội, một đứa cháu gái nối đuôi đời. Hai cô con dâu chửa đẻ liên tục, gần một năm trời kiếm công điểm . Nhà thì miệng ăn nhiều, thì ít. Mắt thấy thằng ba sắp lấy vợ, con gái út cũng sắp gả ...
Khi Lưu Đại Trụ bước , vai ông chùng hẳn xuống. Ông gượng cứng ngắc:
"Xây riêng cho cô một gian phòng là chuyện thể nào. Cả đội, cả điểm thanh niên trí thức đều đang . Đợt vốn định xây thêm một gian ký túc xá nam và một gian nữ ở bên trái sân. Tuy nhiên, chú thể sắp xếp xây thêm một phòng chứa đồ nhỏ. Phòng lớn, đủ kê một cái giường và một cái tủ, như cũng lo thanh niên trí thức mới đến chen ở cùng. Chỉ là... chỉ là..."
Lưu Đại Trụ lúng túng xoa tay, mở lời thế nào. Một tấm vải lớn như và mười cân lương thực tinh, đó là một món quà quá nặng. Lương tâm ông thấy áy náy vô cùng. Cả đời thẳng lưng, giờ vì con cháu mà cong cột sống.
Tô Thanh Từ hiểu ý Lưu Đại Trụ.
"Chú , chú cháu cũng hiểu, cháu thông cảm cho cái khó của chú. Cháu điều, xây nhà vẫn là tiền của đội bỏ , cháu chiếm hời lớn . Phòng xây xong chú cứ mặc kệ, cháu sẽ tự nghĩ cách dọn . phòng chứa đồ chú nhớ dặn thợ mở cho cái cửa sổ phía nhé, thì ở bí chịu nổi ."
Lưu Đại Trụ thở phào nhẹ nhõm: "Được, , chú nhớ ."
"Vậy chú Lưu, cứ bận việc ạ, cháu về đây."
Tống Mãn Hoa thấy bên trong thỏa thuận xong, vẻ mặt vui sướng bế cháu đích tôn .
"Tiểu thanh niên trí thức Tô, trời còn sớm mà, chơi thêm chút nữa ."
"Thím ơi, để rảnh cháu sang chơi ạ."
Nói cô đưa tay trêu đứa bé trong lòng Tống Mãn Hoa.
"Bé cưng, mấy tuổi ? Tên là gì thế?"
Đứa bé rụt lòng bà, giấu mặt . Tống Mãn Hoa bảo: "Nó sợ lạ đấy, hai tuổi rưỡi , tên cúng cơm là Xương Hưng."
Tô Thanh Từ móc mấy viên kẹo: "Nào, Xương Hưng, gọi chị , chị cho kẹo ngon ."
Bé Xương Hưng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lòng bàn tay Tô Thanh Từ.
"Chị ơi."
"Ui, Xương Hưng ngoan quá."
Bé Xương Hưng nâng niu hai viên kẹo như báu vật, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích.
Tô Thanh Từ , Tống Mãn Hoa bẽ tay Xương Hưng xem.
"Nào Xương Hưng, cho bà xem nào. Ông nó ơi, ba viên kẹo trái cây đấy. Cô thanh niên trí thức Tô điều thật, con bé cũng dễ dàng gì, ông quan tâm nó chút nhé. Giúp gì thì giúp một tay. Xương Hưng, hôm nay ăn một viên thôi, còn bà cất cho cháu, mai ăn tiếp nhé."
"Vâng ạ, Xương Hưng của bà ngoan nhất."
Việc xây nhà tiến hành khí thế, nam giới cũng tính công điểm nên chuyện bao cơm. Điểm thanh niên trí thức coi là tài sản tập thể của đội, nên chi phí vật liệu đều do đại đội chi trả. Lại thêm nhóm thanh niên trí thức phụ giúp, ngôi nhà chỉ mười ngày là xây xong. Để hả vài ngày, bắt đầu dọn .
La Tùng, Lư Lâm Bình và Lưu Quần Phúc chuyển từ ký túc xá cũ sang ký túc xá mới. Lý Lệ và Trần Tú Hương cũng dọn phòng nữ mới xây, Chu Tuệ Quyên Trần Tú Hương nhanh chân hơn một bước mà mặt mày khó coi.
Tô Thanh Từ đương nhiên dọn phòng chứa đồ. Bên trong là giường và tủ do cô tự bỏ tiền đóng. Những khác ít nhiều cũng mát vài câu, nhưng nghĩ đến việc cô tự bỏ tiền túi nội thất nên cũng chẳng ghen tị bao nhiêu.
Ánh mắt Phùng Kiến Quân ngày càng âm lãnh. Hắn phát hiện Tô Thanh Từ chẳng những chút quan hệ với bí thư Mã, mà thực lực kinh tế cũng mạnh nhất cái điểm thanh niên trí thức . Từ tiềm lực kinh tế thể thấy xuất của cô chắc chắn tầm thường. Điều cũng lý giải cho tác phong hành xử ngang ngược vô lễ của cô, dù cũng cái vốn để tự tin.
Thời gian qua tốn bao tâm huyết nhưng đối phương chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm nôn nóng. Trên đời chỉ thông minh. Đồ cũng chỉ một nhòm ngó. Huống chi, sắp tới sẽ đợt thanh niên trí thức mới đến nữa. Cho nên càng tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng. Tốt nhất là một kế định giang sơn, khiến cô thể trao gửi phận cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-co-nang-tieu-thu-tri-thuc-xuong-nong-thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-32-bo-ngua-bat-ve-chim-se-rinh-sau.html.]
Thời tiết dần nóng bức, trẻ con bờ sông nghịch nước cũng đông dần. Tô Thanh Từ dắt trâu chậm rãi , đám trẻ nô đùa nước.
Bất thình lình một tiếng pháo nổ Đoàng, ai ném pháo ngay chân trâu. Con trâu hoảng sợ, lồng lên lao thẳng xuống sông.
"Á ~"
Cổ tay dây thừng quấn chặt, Tô Thanh Từ trâu kéo tuột xuống sông. Cô cố sức giãy giụa, tháo dây thừng tay .
Nghe tiếng pháo nổ, trong mắt Phùng Kiến Quân lóe lên tia vui mừng. Thấy ai chú ý, nhanh chóng ném cái cuốc xuống, chạy như bay về phía bờ sông.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Dưới sông, Tô Thanh Từ đang vật lộn tháo dây thừng thì thấy Phùng Kiến Quân chạy tới.
"Thanh Từ, em ? Đừng sợ, tới đây."
"Cứu mạng với, mau tới đây, thanh niên trí thức Tô rơi xuống sông ."
Hắn chụm tay loa hô to một vòng xung quanh, đó mới lao ùm xuống nước lặn một . Chỉ cần để thấy hai tiếp xúc da thịt, thì Tô Thanh Từ đừng hòng chạy thoát. Cũng uổng công phí tâm bố trí lâu như .
Tô Thanh Từ một loạt hành động của Phùng Kiến Quân, thể hiểu ý đồ của .
"Ai rơi xuống nước thế?"
"Mau xem xem, hình như là thanh niên trí thức Tô."
"Mấy cô gái phương Bắc là chúa bơi."
"Đừng để xảy chuyện nhé!"
Tô Thanh Từ tiếng ồn ào truyền đến mơ hồ, Phùng Kiến Quân đang cách một mét, vươn tay định tóm lấy . Bàn tay nhỏ vung lên, một viên gạch xuất hiện trong tay cô.
Bốp ~
Phùng Kiến Quân còn kịp lên tiếng một viên gạch phang thẳng mặt. Không đợi phản ứng, Tô Thanh Từ đạp một phát mặt , mượn lực đẩy đó bơi ch.ó một cách chẳng mấy mắt về phía bờ bên . Cô sợ bơi bờ bên gặp kẻ ý đồ , nên thà mạo hiểm bơi sang bờ bên còn hơn.
Phùng Kiến Quân ăn một gạch bồi thêm một cước, cuối cùng chịu nổi mà ngất . Chiếc áo sơ mi cài kín cúc bằng vải gì mà khá kín gió, giúp chìm nghỉm, cứ thế nửa nổi nửa chìm, lộ cái lưng lềnh bềnh mặt nước.
"Trời ơi, mau tới đây, rơi xuống nước thật ."
"Đó là ai thế? Sao thanh niên trí thức Tô bơi sang bờ bên ? Xa thế , dòng nước ở giữa chảy xiết nữa."
"Ơ kìa, sông xem, đang nổi ?"
"Là thanh niên trí thức Phùng, là thanh niên trí thức Phùng, hình như bơi."
Tống Cảnh Chu vội vàng chạy tới, Phùng Kiến Quân đang nổi lềnh bềnh giữa sông, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Thừa lúc để ý, tung một cước đạp Tiêu Nguyệt Hoa đang bên cạnh xuống sông.
"Ối chao, Nguyệt Hoa nhảy xuống cứu thanh niên trí thức Phùng kìa."
"Xem nhà họ Tiêu sắp con rể ."
"Cậu thanh niên trí thức Phùng là thành phố lớn, văn hóa, kiếm công điểm cũng giỏi, còn theo về thành phố chứ."
Tiêu Nguyệt Hoa đang giãy giụa định bò lên bờ thì sững , trong mắt lóe lên tia vui sướng, đó đầu bơi về phía Phùng Kiến Quân.