SAU KHI ĐẨY PHU QUÂN XUỐNG VỰC, CHÀNG TRỞ LẠI RỒI - 9

Cập nhật lúc: 2025-10-26 16:26:32
Lượt xem: 1,317

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chừng nửa nén nhang .

 

Thường mụ mụ nhẹ nhàng gõ cửa, giọng cung kính vang lên.

 

“Phu nhân, giờ còn sớm, phương trượng sai hỏi, dùng chút trai canh trong chùa khi hồi phủ ?”

 

Thường mụ mụ là cũ trong Thẩm phủ, cũng là tâm phúc mà Mẹ chồng tín nhiệm nhất.

 

Thuở từng bà đỡ, kinh nghiệm trong chuyện sinh nở của nữ nhân.

 

Lần bà đích theo, là do Mẹ chồng đề phòng chuyện bất ngờ.

 

Trong phòng im lặng tiếng động.

 

Thường mụ mụ cất giọng cao hơn gọi thêm mấy tiếng.

 

Đáp bà vẫn là sự yên lặng đến rợn .

 

Trong lòng Thường mụ mụ lập tức dâng lên cảm giác bất an.

 

Không kịp nghĩ nhiều, bà thử đẩy cửa ——

 

Chỉ thấy nghiêng ngã bên chiếc nhuyễn tháp, sắc mặt trắng bệch, trán đẫm mồ hôi lạnh, ôm bụng đầy đau đớn.

 

Tấm váy bên thấm ướt một mảng lớn!

 

“Ôi chao! Hỏng !”

 

Thường mụ mụ kinh hô thất thanh.

 

“Mau ! Phu nhân vỡ ối ! Sắp sinh ! Mau! Mau gọi bà đỡ! Mau báo cho Hầu gia!”

 

Bên ngoài phòng như nổ tung.

 

Tiếng la hét, tiếng chạy, tiếng đồ vật va chạm vang lên hỗn loạn.

 

“Đau… đau quá… phu quân…”

 

Toàn đau đớn đến cuộn tròn .

 

Không là diễn.

 

Lần là thật.

 

Ta sớm tính toán thời điểm, uống t.h.u.ố.c kích sinh luyện đặc chế.

 

Giờ khắc , từng cơn đau co thắt tử cung ập đến, chân thực gì sánh .

 

Một sản phụ đang đau đẻ kịch liệt, càng dễ rửa sạch nghi ngờ.

 

Huống hồ, hồ nước hẻo lánh vắng , chính là nơi an táng hảo nhất.

 

Ta c.ắ.n chặt răng, mặc cho bọn hạ nhân rối ren dọn dẹp, đưa an trí thỏa.

 

Chờ đợi một sinh mệnh mới đời.

 

Cũng là chờ…

 

Tin dữ về cái c.h.ế.t của Thẩm Cảnh Nghiêm.

 

Giằng co suốt hai ngày hai đêm.

 

Cuối cùng, tiếng của một đứa trẻ sơ sinh vang lên.

 

Ta ngã vật xuống tấm nệm ướt đẫm, ngay cả sức để nhấc tay cũng còn.

 

Thường mụ mụ cẩn thận bế khối thịt nhỏ nhăn nheo tới mặt .

 

“Phu nhân xem… là tiểu thiếu gia, đôi mắt, hàng mày đều giống …”

 

Ta gắng gượng chống yếu ớt dậy, tham lam chằm chằm sinh linh bé nhỏ .

 

Khoảng trống trong lòng dường như lấp đầy.

 

Ngay khi sắp chạm đến khuôn mặt của nó ——

 

Bên ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

 

Một tiểu nha hoảng hốt chạy , giọng run rẩy:

 

“Phu nhân! Không ! Hồ… hồ phóng sinh bên … nổi, nổi lên… là Hầu gia! Là t.h.i t.h.ể của Hầu gia a ——!”

 

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

 

Ta ngẩn , đồng tử co rút .

 

Giây kế tiếp, thể mềm nhũn ngã , “đau thấu tâm can” mà ngất lịm .

 

Diễn quá thật, đến mức gần như tin chính .

 

Khi tỉnh .

 

Đã đưa về Hầu phủ.

 

Thường mụ mụ bên giường, thấy mở mắt, mừng buồn, giọng nghẹn ngào:

 

“Phu nhân, cuối cùng cũng tỉnh ! Xin hãy nén bi thương, tiểu thiếu gia còn cần mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-day-phu-quan-xuong-vuc-chang-tro-lai-roi/9.html.]

 

Bà nghẹn ngào kể cho .

 

Mẹ chồng tin Thẩm Cảnh Nghiêm c.h.ế.t, liền phun một ngụm máu, bao giờ gượng dậy nữa.

 

Thái y giỏi nhất trong cung tới hai lượt, đều chỉ thở dài lắc đầu.

 

Họ , nỗi đau lớn nhất đời là tâm c.h.ế.t , dầu cạn, đèn sắp tắt, e rằng… chỉ còn vài ngày nữa thôi.

 

Trong lòng dâng lên muôn ngàn cảm xúc.

 

Với Mẹ chồng, vẫn luôn mang một phần áy náy.

 

Nói thật lòng, từ khi gả cửa, bà đối đãi hề tệ.

 

 

Thẩm Cảnh Nghiêm nhất định c.h.ế.t!

 

Không chỉ vì , mà còn vì đứa trẻ của .

 

Ta ôm đứa bé đang ngủ say trong tã lót, lê tấm yếu ớt sinh, bước đến bên giường Mẹ chồng.

 

Vị lão phu nhân vốn đoan trang ngày nào, giờ chỉ còn là hình khô gầy lặng trong chăn gấm, thở mong manh.

 

Chỉ khi thấy đứa trẻ trong tay ,

 

Ánh mắt mờ đục của bà mới ánh lên một tia sáng yếu ớt.

 

Bà gắng sức nâng tay, khẽ chạm má đứa bé, môi mấp máy một nụ yếu ớt.

 

“Tốt… lắm… đứa nhỏ ngoan… đặt tên ?”

 

Ta rưng rưng lắc đầu.

 

“Mẫu , xin đặt tên . Tên do chọn, ắt là phúc lớn.”

 

Ánh mắt Mẹ chồng xuyên qua , xa xăm như đang ngắm thứ gì ở xa.

 

Bà trầm ngâm hồi lâu.

 

“Gọi là… Thẩm Hựu An . Hựu cho Thẩm gia phù hộ, An cho đời đời bình an. Mong nó… phân rõ thị phi, nhân hậu quang minh, thể bảo vệ cho mẫu nó… Đừng, đừng giống phụ nó, lầm đường lạc lối, vạn kiếp đầu… cuối cùng phụ lòng tất cả nhân và tin cậy của .”

 

Ta ngẩng phắt đầu, kinh ngạc bà.

 

Bà… tất cả !

 

Bàn tay bà chậm rãi trượt xuống, nhẹ nắm lấy tay .

 

Trong mắt bà oán hận.

 

Chỉ sự mệt mỏi khôn cùng.

 

“A Manh…”

 

Giọng bà yếu đến gần như thấy.

 

“Ta Diễm nhi gì khiến con đến mức đó… khiến con tiếc thế, hẳn là nó… tội sâu nặng…”

 

“Ta thể tha thứ cho việc con … nhưng cũng thể trách con.”

 

Ánh mắt bà dừng Thẩm Hựu An.

 

“Đến hôm nay là chấm dứt . Mọi ân oán, để chúng theo lòng đất mà yên nghỉ.”

 

Bà cố siết lấy tay , trong mắt tràn đầy khẩn cầu:

 

“Từ nay, Thẩm gia và Hựu An… đều giao cho con. Hãy nuôi dạy nó nên … một đường đường chính chính… ?”

 

Ta gật đầu thật mạnh, nghẹn ngào nên lời.

 

“Mẫu … con sẽ … nhất định sẽ !”

 

Nghe , Mẹ chồng dường như trút bỏ gánh nặng ngàn cân, khóe môi hé một nụ bình thản.

 

Bà chậm rãi nhắm mắt .

 

Mẹ chồng đoán bộ chân tướng.

 

cuối cùng, bà chọn im lặng, chọn bảo vệ , bảo vệ đứa cháu trai duy nhất, bảo vệ thể diện cuối cùng và tương lai của Hầu phủ .

 

Bà đích định án với quan phủ và ngoài, kết luận chuyện chỉ là “tai nạn ngoài ý ”.

 

Ta ôm lấy Thẩm Hựu An, chậm rãi quỳ xuống giường.

 

Nước mắt ào ào tuôn rơi.

 

Thẩm Hựu An như cảm nhận nỗi bi thương khôn xiết .

 

Bỗng cất tiếng lớn.

 

Mọi chuyện cũ, từ nay đều là quá khứ.

 

Hầu Phủ sâu thẳm , từ nay sẽ do nắm giữ, và do con kế thừa.

 

(Toàn văn .)

 

Loading...