Sau khi đoạn tuyệt thân thích, ta mang theo không gian linh tuyền danh chấn thiên hạ - Chương 137: Khẩu trang
Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:02:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tây thành.
Ôn Tiểu Vũ tưởng rằng sẽ thấy cảnh tượng hỗn loạn, tiếng than trời đất.
ngờ, dù bách tính vẻ mặt bi thương, hiện trường trật tự đấy.
Dân gặp nạn ba năm một nhóm co ro trong những túp lều tạm bợ.
Một bên khác, quan binh và bách tính tự nguyện, đang bận rộn ở lều phát cháo và lều phát thuốc.
Thấy Ngô huyện lệnh dẫn đến, bọn họ đều cung kính dừng công việc đang , hành lễ.
“Các ngươi cứ tiếp tục, chỉ đưa Ôn đại phu đến xem xét một chút thôi, cần bận tâm đến chúng .” Ngô huyện lệnh vung tay áo, bảo cứ việc của .
Ôn Tiểu Vũ khuấy khuấy nồi cháo đang nấu, phát hiện đều là gạo , nấu còn đặc.
Nàng khẽ nhíu mày gần như thể nhận , gì.
Ôn Tiểu Vũ chuyển sang lều phát thuốc, vén nắp nồi t.h.u.ố.c lớn đang sắc, múc một muỗng nhỏ nước thuốc, đưa ngón trỏ chấm một chút đưa miệng nếm thử.
Ngay đó nàng nhướng mày, xoay ngoài, suýt chút nữa va .
“Tiểu Vũ!” Người đến vui mừng kêu lên.
Nàng ngẩng đầu , thì là Từ Gia Bình.
“Chàng vẫn luôn ở đây ?” Ôn Tiểu Vũ thấy Từ Gia Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Kể từ khi tuyết rơi, nàng khám bệnh, cho nên cũng gặp mặt.
“Ừm, Ngô huyện lệnh bảo tổ chức đợt phát t.h.u.ố.c cứu tế , thời gian gần như đều bận cứu trợ tai nạn.” Từ Gia Bình .
Ôn Tiểu Vũ xung quanh, kéo đến chỗ cách xa đám đông, chuyện với .
“Ta nếm thử thang thuốc, phương t.h.u.ố.c của kê , chi phí cao mà hiệu quả cũng phù hợp.”
“Nếu sai nấu thêm một nồi canh gừng bên cạnh để kết hợp thì càng hơn.”
“Mỗi mỗi ngày chỉ một bát thang t.h.u.ố.c một bát canh gừng, cơ bản là thể chống phong hàn , cần thiết uống thang t.h.u.ố.c cả ba trong ngày, như sẽ tiết kiệm tiền và công sức hơn.”
Ở thời , gừng là loại thực vật phổ biến, nhà nhà đều trồng trong sân, cho nên giá rẻ.
Đợt phát t.h.u.ố.c cứu tế , chỉ là để phòng ngừa phong hàn, chứ trị bệnh, cần thiết tốn nhiều d.ư.ợ.c liệu đến ở đây.
Từ Gia Bình ngẩn một lát, chắp tay : “! Người đúng, là nghĩ sai hướng .”
“Ta một lòng sự việc, cho nên nghĩ rằng đưa cho bách tính phương án nhất để phòng ngừa bệnh tật, mà xét đến vấn đề chi phí.”
“Ta sẽ lập tức phân phó xuống , chờ một lát, sẽ cùng các ngươi trở về nha môn.”
Nói xong, Từ Gia Bình liền vội vã điều chỉnh phương án phát t.h.u.ố.c cứu tế.
Cuộc đối thoại giữa Ôn Tiểu Vũ và Từ Gia Bình, tránh Ngô huyện lệnh.
Nhìn Từ Gia Bình vội vã rời , Ngô Triển Bằng suy nghĩ về lời của Ôn Tiểu Vũ về việc tiết kiệm tiền bạc, công sức mà hiệu quả.
Không đợi Ôn Tiểu Vũ gì, liền tự qua sắp xếp với quan viên phụ trách phát cháo.
“Lương thực dùng để phát cháo đừng dùng gạo . Từ hôm nay bắt đầu, mỗi bữa đều trộn thêm một ít cám mì.”
“Cũng cần đặc đến thế, các ngươi tự từ từ nghĩ cách, thế nào để đảm bảo bách tính c.h.ế.t đói, nhưng tiết kiệm lương thực nhất.”
“Trước khi lương thực cứu trợ của triều đình đến, chúng đảm bảo lương thực trong kho đủ để cứu sống nhiều hơn khỏi c.h.ế.t đói.”
Ôn Tiểu Vũ trong lòng khỏi cảm thán, Ngô Triển Bằng thật đúng là một vị quan .
Không chỉ mang lòng vì bách tính, còn giỏi suy nghĩ linh hoạt, thể tiếp thu ý kiến của khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-doan-tuyet-than-thich-ta-mang-theo-khong-gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-137-khau-trang.html.]
Người như , hễ nắm bắt cơ hội, trải qua thời gian, nhất định thể nên sự nghiệp lớn hơn.
Sau khi sắp xếp xong những việc , Ôn Tiểu Vũ theo Ngô huyện lệnh trở về huyện nha, còn Từ Gia Bình cùng.
Mấy vây quanh bếp lửa uống , khi thở phào một thỏa mãn, mới bắt đầu bàn bạc sự tình.
Từ Gia Bình chút sốt ruột giành : “Tiểu Vũ, đại nạn chỉ sợ dịch bệnh.”
“Chúng nắm rõ c.h.ế.t của các thôn, chỉ sợ c.h.ế.t quá nhiều, xử lý sẽ dễ phát sinh dịch bệnh.”
Ngô huyện lệnh thấy dịch bệnh, khỏi thẳng , căng thẳng Ôn Tiểu Vũ.
Ôn Tiểu Vũ cũng vẻ mặt nặng nề: “Ta đến, chính là để tìm hiểu tình hình tai ương của huyện An Bình , điều lo lắng cũng chính là vấn đề dịch bệnh tai ương.”
“Việc cấp bách mắt, thứ nhất là nhanh chóng nắm rõ tình hình tai ương, xác định rõ liệu cơ bản. Thứ hai là công tác phòng ngừa dịch bệnh.”
“Việc xác định rõ liệu cơ bản , đó thương nghị với đại nhân huyện lệnh, hiện nay chỉ cầu càng nhanh càng , càng chính xác càng , chúng mới thể ứng phó với bước tiếp theo của công tác cứu trợ.”
“Còn về việc phòng ngừa dịch bệnh, khi đến cũng nghĩ mấy cách, cùng bàn bạc xem .”
Ngô huyện lệnh và Từ Gia Bình hai xích gần, ánh mắt sáng quắc Ôn Tiểu Vũ.
Thấy bọn họ như , Ôn Tiểu Vũ vốn hề căng thẳng, cũng khỏi thẳng lưng, càng nghiêm túc hơn mà : “Thi thể của bách tính hoặc động vật c.h.ế.t do tai ương xử lý càng sớm càng .”
“Không thể để những thứ mục rữa khắp nơi, sinh dịch bệnh, lây nhiễm cho và động vật còn sống.”
Lời Ôn Tiểu Vũ dứt, Ngô huyện lệnh lập tức : “Việc , đây dán cáo thị liên quan . Thi thể thể thiêu hủy thì nhất, nếu thể thì đào hố sâu chôn cất, cố gắng tập trung thống nhất.”
Ôn Tiểu Vũ gật đầu, tiếp lời: “Hố chôn t.h.i t.h.ể và khu vực xung quanh, nhất nên rải vôi sống. Những thôn dân nào điều kiện trong nhà thì cũng nên rải vôi sống quanh nhà .”
“Vôi sống?” Ngô huyện lệnh nhất thời kịp phản ứng.
Từ Gia Bình ngược liền nghĩ thông suốt: “ , đúng . Rải vôi sống thể giữ khô ráo, còn thể diệt côn trùng, sát trùng, tránh tà trấn sát, quả là thể ngăn ngừa dịch bệnh.”
Kỳ thực, về hiệu quả phòng chống dịch bệnh của vôi sống, Ôn Tiểu Vũ hề Chắc chắn.
Ngày xưa ở quê hương nàng, tổ mẫu nuôi tằm thường dùng vôi sống để khử trùng, sát khuẩn chuồng tằm, nên nàng nghĩ hẳn là tác dụng nhất định.
còn tác dụng đạt đến mức độ nào, nàng thì thể .
Chỉ là nàng xem sử sách, khi dịch bệnh thời cổ đại cũng thường dùng vôi sống để khử trùng, suy cho cùng thì cũng chút tác dụng.
Thấy cần nàng giải thích nhiều, bọn họ tự nghĩ thông, nàng cũng bận tâm chuyện nữa.
Dù , thì hơn, cũng chẳng .
Nàng tiếp lời: “Còn bảo vệ nguồn nước. Đừng để t.h.i t.h.ể thối rữa trong nguồn nước. Nước ăn uống, tắm rửa, cố gắng dùng nước giếng vật bẩn xâm nhập.”
“Hơn nữa, nước giếng khi múc lên đun sôi mới uống.”
Nói xong những điều , Ôn Tiểu Vũ từ trong tay áo lấy chiếc khẩu trang vải bông mà nàng dặn Bạch thị may từ tối qua, đưa cho Ngô huyện lệnh.
“Hãy cho may thêm nhiều chiếc khẩu trang như thế , phát cho các quan binh cứu trợ và công tác cứu tế để che miệng mũi.”
Vừa , nàng lấy thêm một chiếc từ trong tay áo đeo , mẫu cho bọn họ xem.
“Làm như thể ngăn ngừa dịch bệnh xâm nhập cơ thể con qua miệng mũi một cách hiệu quả. Đây là một lớp bảo vệ hữu hiệu cho các quan binh cứu trợ.”
Nàng thấy Từ Gia Bình tò mò lật xem chiếc khẩu trang, nàng bổ sung: “Chúng là y giả, bình thường khi khám bệnh cho bệnh nhân cũng nên đeo chiếc khẩu trang để bảo vệ bản .”
Từ Gia Bình chiếc khẩu trang, liên tục hô “Tuyệt diệu, tuyệt diệu”. Thời đại của bọn họ cũng ý thức phòng ngừa .
phần lớn chỉ dùng khăn che mặt coi như là phòng dịch, còn chiếc “khẩu trang” mà Ôn Tiểu Vũ thì bịt kín , hiệu quả Chắc chắn sẽ khác.
Mấy đang từng điều từng điều bàn bạc, thì lúc Hình bộ đầu chạy thông báo: “Đại nhân, mấy vị thôn trưởng của mấy thôn đang cầu kiến ở ngoài nha môn—”