Sau Khi Gia Sản Bị Tịch Thu , Nữ Nhi Tướng Gia Báo Thù - Chương 68: Khuynh Tâm (Ngoại truyện Tứ ca 2) ---
    Cập nhật lúc: 2025-10-25 16:17:34
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người truyền lời là quản gia trong phủ, từng là tâm phúc của phụ Vân Ẩn, khi Lão thành chủ qua đời, vẫn luôn theo sát Vân Ẩn.
Hắn Vân Ẩn, vốn gần nữ sắc, hôm nay đưa về một đoàn , trong đó đầu là một thiếu phụ dung mạo xinh .
Năm xưa khi Lão thành chủ còn sống, vì thành , nghĩ bao nhiêu cách, giờ đây khó khăn lắm mới đưa về, dù đối phương là một thiếu phụ, nhưng ở đây Thành chủ là lớn nhất, mặc kệ là ai, nếu Thành chủ thích, cướp về là .
đó sai dò hỏi kỹ lưỡng, rằng phụ nữ trông như ba mươi tuổi, là Trung Nguyên, hơn nữa tùy tùng của nàng trông là thị vệ bình thường.
Quản gia nghĩ đến lai lịch của Vân Ẩn, trong lòng ẩn hiện chút lo lắng, nhiều năm như , chẳng lẽ thế .
Hai năm , những Trung Nguyên buôn bán mang tin tức về, rằng phủ Đại tướng quân năm xưa vì tội mưu phản mà chép gia sản minh oan.
Hoàng đế Trung Nguyên hiện nay chính là con rể của Trình gia, còn trấn thủ biên quan là con trai của Trình gia.
Bọn họ còn dán cáo thị khắp nơi, tìm kiếm Tứ công tử Trình gia Trình Minh Hằng năm xưa rõ tung tích.
Mỗi tin tức đều khiến quản gia lòng hoảng sợ thôi.
May mắn Minh Thành cách Tây Bắc phủ còn xa, cũng ai cố ý mang cáo thị bên đó về. Thêm nữa chòm râu mà Thành chủ nhà để, hầu hết đều trông như thế nào.
tin tức hôm nay khiến vô cùng bất an, lẽ là quá căng thẳng, phụ nữ Trung Nguyên ai nấy đều quý giá, thể chuyện rời nhà tìm như chứ.
Trong thời gian chờ Thành chủ đến, quản gia uống mấy ngụm , cuối cùng cũng thuyết phục bình tĩnh .
Khi Vân Ẩn đến, quản gia chỉ tùy tiện tìm một chuyện để lấp l.i.ế.m cho qua, giả vờ cố ý dò hỏi lai lịch của đoàn .
Nghe Vân Ẩn bọn họ đến từ Tây Bắc phủ, quản gia lòng hoảng loạn, đột nhiên dậy, ghế ma sát với mặt đất phát âm thanh chói tai.
Vân Ẩn đầu óc mơ hồ quản gia đột nhiên thẳng dậy: “Sao ?”
Quản gia khan hai tiếng: “Không gì, chỉ là lâu tin tức Trung Nguyên, nghĩ đến năm xưa cũng từng đến Tây Bắc phủ, nhất thời chút cảm khái.”
Vân Ẩn gật đầu, vô cùng tiếc nuối : “Các ngươi là học võ nghệ ở Trung Nguyên, chắc là cũng từng đến Tây Bắc phủ, tiếc là đều nhớ gì cả.”
Vân Ẩn mười ba năm bệnh nặng thập tử nhất sinh, rằng học nghệ trở về, đường gặp binh lính Nhu Nhiên, coi là Trung Nguyên suýt g.i.ế.c, may mắn A Điệp kịp thời đến, cứu xuống, đưa về Minh Thành.
Hắn hôn mê suốt hai tháng mới tỉnh .
nhiều chuyện quá khứ đều nhớ nữa, Đại nhân Vu y là do hôn mê quá lâu mà .
Song may mắn vẫn nhớ phụ và mẫu , đây là nhà của . Hắn nhớ khi mới hơn mười tuổi, đưa đến Trung Nguyên để học võ nghệ.
Hắn nhận chữ Trung Nguyên, hơn nữa công phu học vì mất trí nhớ mà biến mất, lẽ vì thường xuyên luyện tập nên theo bản năng vẫn thể thi triển.
về và việc ở Trung Nguyên thì hề ấn tượng gì. Hắn cố gắng hết sức để hồi tưởng, nhưng chút tiến triển nào. Tuy tiếc nuối, song cũng đành chịu.
Những năm gần đây, trưởng bối trong nhà luôn thúc giục thành . Tuy phụ từng , ở Trung Nguyên một lòng học nghệ, bên cạnh nữ tử nào quan hệ thiết.
Thế nhưng mỗi khi đêm về mộng mị, luôn cảm thấy lờ mờ như thấy một bóng dáng mơ hồ của một cô nương. Hắn vốn đến nơi năm xưa học nghệ để xem thể tìm ký ức tìm thấy bóng dáng , chỉ là Trung Nguyên chiến loạn, phụ đồng ý viễn hành.
Cuộc chiến giữa Trung Nguyên và Nhu Nhiên kéo dài suốt bảy năm. Mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc, phụ lâm bệnh nặng, đó giao Minh Thành cho , Vân Ẩn chỉ thể tiếp tục ở đây.
Hắn cai trị Minh Thành, dạy dỗ , hy vọng thể sớm gánh vác trọng trách. Trong lòng vẫn luôn cảm thấy nên Trung Nguyên một chuyến.
Vân Ẩn nhiều năm qua vẫn chịu thành , ban đầu quả thật là tìm bóng dáng trong mơ . theo thời gian trôi , sớm còn chấp niệm với bóng dáng nữa. Theo lời phụ , năm đó tám chín phần là mối tương tư đơn phương của , thời gian dài như qua, chắc hẳn cô nương sớm thành sinh con .
Sau thành chỉ là vì gặp trong lòng, nếu nửa đời sống cùng yêu, chi bằng một tự tại còn hơn.
Thế nhưng cô nương hôm nay, Vân Ẩn gặp cảm giác rung động, lúc mới hiểu rằng những gì sách vở quả nhiên lời giả dối.
"Dung nhan thanh nhã, yểu điệu thục trinh. Ngẫu nhiên gặp gỡ, ý nguyện ."
Thậm chí còn cảm thấy nàng chút tương đồng với bóng dáng trong mơ của , nên mới theo dõi suốt quãng đường. Chỉ là cô nương thật sự hề quen . Hơn nữa, nàng búi tóc phụ nhân, tùy tùng gọi là thiếu phu nhân, càng khiến đại thất vọng.
Mời họ đến Thành chủ phủ, là do tư tâm quấy phá, gặp cô nương nhiều hơn. càng gặp lâu, càng giữ cô nương mãi mãi trong Thành chủ phủ.
Vân Ẩn tự nhận hành sự xưa nay vẫn quang minh lạc, ngờ hôm nay loại ý nghĩ ti tiện .
Đêm đó, phần lớn trong Thành chủ phủ đều trằn trọc yên, khó lòng chợp mắt.
Khi trời tờ mờ sáng, Vân Ẩn thức dậy, quanh quẩn trong viện của , gặp vị phu nhân , nhưng vì ý đồ riêng mà cảm thấy vô cùng .
Trong lúc do dự, hạ nhân đến bẩm báo rằng manh mối về bọn mã phỉ từng gây hại cho Minh Thành nhiều năm.
Tuy bọn thổ phỉ mấy năm gần đây còn cướp bóc dân Minh Thành nữa, nhưng chúng rốt cuộc vẫn là sâu mọt của xã tắc. Khó khăn lắm mới lộ manh mối, vẫn nên trảm thảo trừ căn mới thể khiến yên giấc lo.
Vân Ẩn chần chừ một lát hạ quyết định. Hắn dặn quản gia chăm sóc cẩn thận các vị khách hôm qua phủ, đó liền dẫn binh lính trong thành vội vã rời , thậm chí đặc biệt đến từ biệt vị phu nhân .
Trong lòng nghĩ, nếu khi trở về mà vị phu nhân rời Minh Thành, thì sẽ xem như từng gặp gỡ. Còn nếu đến lúc đó vị phu nhân vẫn còn ở trong phủ, thì sẽ … sẽ thử một giữ nàng .
Đợi đến khi trời sáng rõ, Dương Thanh Thanh cùng bọn họ dùng bữa sáng xong, mới Vân Ẩn rời thành từ sớm tinh mơ, hơn nữa ngày về định, nguyên nhân cụ thể quản gia tiết lộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-gia-san-bi-tich-thu-nu-nhi-tuong-gia-bao-thu/chuong-68-khuynh-tam-ngoai-truyen-tu-ca-2.html.]
Dương Thanh Thanh cúi đầu che vẻ thất vọng trong mắt.
Quản gia coi trọng lời dặn dò của Vân Ẩn, chăm sóc đoàn Dương Thanh Thanh chu đáo, đặc biệt phái dẫn họ khắp nơi vui chơi.
Bất cứ thứ gì Dương Thanh Thanh nhiều thêm một , ngay đó sẽ mua về gửi đến nơi họ tạm trú trong Thành chủ phủ, thể là chu đáo. dò hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Thành chủ, trong phủ một ai chịu .
Thậm chí vì các hạ nhân của Thành chủ phủ luôn theo sát chăm sóc, họ tìm ngoài để dò hỏi cũng cơ hội.
Chỉ vài ngày công phu, dân chúng trong thành đều họ là khách của Thành chủ phủ, bất kể đến cũng nhiệt tình chào hỏi. Có thể thấy, Vân Ẩn ở đây lòng dân, yêu mến sâu sắc.
Đã ở trong Thành chủ phủ mười ngày, những nơi thể trong Minh Thành đều qua, nhưng vẫn đợi Vân Ẩn trở về.
Quản gia còn tính là hòa nhã, nhưng các hạ nhân phục vụ họ bắt đầu tỏ vẻ bất mãn, thậm chí đôi khi giả vờ thấy họ hề che giấu mà .
Họ và Vân Ẩn chỉ là gặp gỡ tình cờ, nay chủ nhân ở nhà, họ ở lâu tại đây, quả thật chút thất lễ.
Dương Thanh Thanh tìm Trình Minh Hãn nhiều năm như , khó khăn lắm mới tìm , thể vì chút lời lẽ cay nghiệt mà từ bỏ.
Mấy ngày nay tuy nàng dò hỏi chuyện gì liên quan đến thế của Vân Ẩn, nhưng rằng Vân Ẩn hai năm nay thật ít khi rời Minh Thành, cũng cảm thấy tò mò về chuyến viễn hành của .
Người hai năm nay ít khi rời , đúng sáng sớm ngày thứ hai họ đến Thành chủ phủ việc gấp cần xử lý, hơn nữa còn chậm chạp trở về?
Chắc hẳn chỉ thể là họ gặp mặt.
Vì , bất kể các hạ nhân của Thành chủ phủ lời lẽ lạnh lùng châm chọc thế nào, đoàn Dương Thanh Thanh đều bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục ở đây thêm hơn mười ngày.
Dương Thanh Thanh thể chẳng hề để tâm, những theo nàng tự nhiên sẽ đặt sự đối xử lạnh nhạt của hạ nhân trong phủ lòng.
Bữa ăn mang đến quá nhiều dầu mỡ khó nuốt, họ liền tự ngoài quán ăn mua đồ ngon miệng về.
Nước mang đến đều là nước lạnh, họ liền tự nhóm lửa đun sôi.
…
Người từng nếm trải cảnh màn trời chiếu đất, sẽ sợ chút phiền phức ? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là .
Quản gia cảm thấy đoàn họ dường như ý định ở lâu dài, khỏi sốt ruột như lửa đốt. Nếu là khách bình thường, chủ nhà đối xử lạnh nhạt như , chắc chắn sớm rời . Thế nhưng họ thản nhiên tiếp tục ở đây, từ đó thể thấy những nhất định là nhắm Thành chủ mà đến.
Nhìn đoàn Dương Thanh Thanh an nhiên tự tại, sắc mặt quản gia ngày càng trở nên lạnh lẽo. Hắn thể để họ mang Thành chủ , ăn chén rượu mời thì đừng trách .
Vào ngày thứ hai mươi bảy Dương Thanh Thanh cùng tỳ nữ của ở Thành chủ phủ, quản gia cuối cùng thể nhịn nữa.
lúc là mùng một đầu tháng, đêm tối đen như mực.
Vừa qua canh một, trong viện nơi Dương Thanh Thanh và bọn họ ở truyền đến tiếng đ.á.n.h kịch liệt.
Dân phong ở Minh Thành vốn mạnh mẽ, Vân Ẩn tài luyện binh, nên binh lính Minh Thành tự nhiên thể xem thường.
May mắn là Dương Thanh Thanh sớm đề phòng, các thị vệ bên cạnh nàng đều là những tinh nhuệ xuất sắc của Trình gia. Đối phương chắc hẳn cũng gây động tĩnh quá lớn, nên dùng cung tiễn, dùng hỏa công, tuy họ ít nhưng cũng tạm thời thể ứng phó.
Chỉ là phá vòng vây ngoài thì khó, đối phương quá đông, khắp nơi, ít nhất cũng hơn trăm .
Sự tình đến nước , chỉ thể phá phủ trầm châu. Võ công của Dương Thanh Thanh cũng tệ, cùng các thị vệ Trình gia dốc sức chống đỡ từng đợt tấn công của đối phương.
Nửa canh giờ, một canh giờ…
Cùng với tốc độ vung kiếm ngày càng chậm , lòng Dương Thanh Thanh tràn đầy bi thương, rõ ràng chỉ cách phu quân một bước, lẽ nào định sẵn là gang tấc trời xa.
Quản gia hạ quyết tâm, cho dù trong viện ít binh sĩ ngã xuống, vẫn lạnh lùng yêu cầu tăng cường nhân lực tiếp tục tấn công, nhất định bắt đối phương.
Nhìn thấy đoàn Dương Thanh Thanh sắp bại trận, vạn vạn ngờ, đúng lúc truyền đến một tiếng quát lớn, “Dừng tay”.
Sau đó một bóng vụt qua, tiến trong viện, bằng một sức lực tách rời hai bên đang kịch chiến.
Vân Ẩn giận dữ ngớt, trừng mắt quản gia: “Các ngươi đang gì?”
Quản gia liếc binh lính theo Vân Ẩn, thấy sắp xếp, liền chuyện bại lộ. Hắn thở dài một tiếng, mặt xám như tro quỳ xuống xin tội.
Vân Ẩn kịp truy cứu quản gia, chỉ thấy Dương Thanh Thanh dính ít vết máu, vô cùng lo lắng : “Nàng thương ? Ta mời đại nhân Vu y đến xem cho nàng nhé?”
Nhìn đột nhiên xuất hiện mắt, Dương Thanh Thanh nước mắt lưng tròng: “May mắn, chỉ là vết thương ngoài da, kim sang d.ư.ợ.c là , cần phiền đại phu.”
Vân Ẩn Dương Thanh Thanh thật sự thương, trong lòng vô cùng đau xót, vội vàng sai mang kim sang d.ư.ợ.c nhất trong phủ đến.
Ngày đó khi Vân Ẩn rời thành, dẫn theo báo tin và binh lính Minh Thành chạy suốt mười mấy ngày, cũng phát hiện tung tích đối phương.
Người báo tin tỏ vẻ chắc chắn, hôm nay thể ở chỗ , hai ngày hình như ở chỗ .
Thế nhưng tất cả những nơi chỉ đều dấu vết của đại đội nhân mã từng xuất hiện.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
