Cảnh Thương gật đầu, lướt qua Ngu Phi,  với Cảnh Dật: “Vương gia, Ngu Phi nguyện ý c.h.ế.t, nhưng  vẫn nghĩ tình  , chỉ cần ngươi bỏ cung tên xuống, còn  thể sống sót. Nếu , chỉ khiến   đau lòng.”
 
Cảnh Dật c.ắ.n răng  nhạt: “‘Bên giường  chứa  khác ngáy’, Thái tử khỏi cần giả vờ nhân nghĩa.”
 
Hắn  sang Ngu Phi gầm lên: “Ngu Phi,  hỏi nàng  cuối, nàng   ? Không , thì cùng  xuống hoàng tuyền!”
 
Ngu Phi còn  lên tiếng, đám binh sĩ  trướng Cảnh Dật   lượt ném vũ khí xuống đất, quỳ gối cầu xin: “Xin vương gia buông cung tên,  đầu là bờ…”
 
Ngu Phi bình thản đón nhận ánh mắt điên loạn như dã thú cùng đường của Cảnh Dật, thản nhiên : “Lựa chọn của   rõ ràng.     vương gia bắt , mà là nguyện vì Cảnh Thương mà c.h.ế.t.”
 
Câu   khiến Cảnh Dật giận dữ đến cực điểm.
 
Từ nhỏ, cái tên “Cảnh Thương” như ngọn núi đè nặng lên cuộc đời .
 
Rõ ràng  văn võ song   thua gì  trưởng, xuất  nhà  đẻ cũng hiển hách hơn Cảnh Thương,  mà chỉ vì Cảnh Thương là con đích, con trai của hoàng hậu, nên ngay từ khi sinh    phong  Thái tử.
 
Dù   nỗ lực học hành, vượt trội thế nào, cũng  cúi đầu thần phục Thái tử. Thậm chí để tránh phụ hoàng và hoàng hậu nghi kỵ, mẫu phi  luôn dặn dò   giấu tài, giữ sự ôn hòa để bảo  bản .
 
 tại ?
 
Hoàng hậu chỉ là con gái một viên quan lục phẩm, nhờ  tình nghĩa phu thê thuở thiếu thời với hoàng đế mới  nâng đỡ, ngoại tộc cũng chẳng ai  thành tựu nổi bật trong triều.
 
Trong khi đó ngoại tộc của  — Thục thị, là dòng dõi võ tướng trăm năm, ai nấy đều trung dũng vì nước, m.á.u đổ nơi sa trường. Chỉ riêng bài vị của những nam nhi bỏ  khi còn trẻ  thờ trong từ đường cũng gần hai chục .
 
Vậy mà tại  Thục thị kết  với hoàng tộc,  và mẫu phi   cúi đầu  chân  khác, chỉ vì phụ hoàng sủng ái  con hoàng hậu?
 
Hoàng quyền bất công,  thì   tự giành  công bằng!
 
Hắn thuyết phục cữu cữu ,  nắm giữ binh quyền ở Tây Bắc – cùng mưu đoạt ngôi vị Thái tử.   thành đại sự thì   tiền  . Tham ô nhận hối lộ, kết bè kết phái,  cũng là bất đắc dĩ. Chờ  khi lên  Thái tử,  sẽ dừng tay ngay.
 
 Cảnh Thương vì  giữ quyền thế, quyết diệt trừ  và cả nhà họ Thục. Hắn   tay  để chiếm thế thượng phong, trong lúc đó vô tình phát hiện Ngu Phi, một kẽ hở của Đông cung, tưởng  nàng là con đường tắt dẫn đến đại nghiệp. Không ngờ nước đổ lá môn, công cốc một phen, còn liên lụy bản  và nhà họ Thục rơi  cảnh lao tù...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-101-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Còn cả ả tiện nhân Ngu Phi  nữa! Cảnh Dật giương cung kéo căng, mũi tên chĩa thẳng  chiếc cổ trắng mịn của nàng.
 
Rõ ràng một khắc  còn tình  ý  với ,  đầu  trộm ngọc bội của  để đào tẩu qua mật đạo, giờ  mặt Cảnh Thương  thà c.h.ế.t  khuất phục, bày tỏ tấm chân tình sắt son…
 
Hắn  rốt cuộc  gì hơn ?
 
Nàng   liệt nữ trinh tiết? Hắn  cho nàng toại nguyện!
 
Cảnh Dật lạnh lùng : “Hoàng , tiện phụ lẳng lơ , thần    dọn dẹp. Đêm qua còn cùng thần  hoan ái, dụ thần  tiết lộ mật đạo vương phủ, hôm nay   vẻ nhu tình mật ý với ,  bộ trinh liệt khuê nữ.
 
Hạng nữ nhân phóng đãng như , dám đùa bỡn    như con rối, thần  g.i.ế.c nàng,  nhất định  ghi nhận công lao , tha cho  trong phủ Ninh vương một mạng!”
 
Nghe xong lời , Ngu Phi như  sét đ.á.n.h giữa trời quang.
 
Nàng  ngờ Cảnh Dật  độc ác đến mức ,  mặt bao  hủy hoại danh tiết của nàng.
 
Mọi  xung quanh thi  ném về phía nàng ánh mắt kinh ngạc, bừng tỉnh, chế nhạo... như thể nàng thực sự là một ả dâm phụ lượn qua lượn  giữa Thái tử và Ninh vương.
 
Trước giờ, Ngu Phi  từng thấy danh tiếng là thứ gì quan trọng.
 
Ở hiện đại, nàng nổi tiếng là "nữ vương đào hoa", từng    mắng  lưng là "xe buýt công cộng", nàng cũng chỉ  khẩy  vẫn sống theo ý , chỉ quan tâm tới niềm vui và tự do của bản .
 
 khoảnh khắc , Cảnh Thương dẫn đại quân đến cứu nàng, lời của Cảnh Dật  khiến  trông như một kẻ vì sắc mê mẩn, mất hết lý trí, trở thành trò  vì  dốc lòng dàn xếp giữa nàng và Cảnh Dật.
 
Nàng bỗng hiểu : nàng  chỉ đại diện cho chính , mà còn  thể để  yêu nàng vì nàng mà chịu nhục.
 
Nàng  thể   việc   mật đạo trong vương phủ bằng cách nào để chứng minh bản  trong sạch vì đối với  xưa, đó là chuyện hoang đường, tà ma ngoại đạo.
 
Ngu Phi vắt óc nghĩ, biện bạch một cách mơ hồ: