Nghĩ đến lúc thoát khỏi tay Cảnh Dật, nàng vẫn còn đau đớn và căm phẫn: “Vì    theo lệnh Ninh vương, nên  đường trốn chạy suýt   b.ắ.n c.h.ế.t. Nếu  nhờ Thái tử  xa trông rộng, lấy cả phủ Ninh vương  uy hiếp,  thỉnh Quý phi nương nương khuyên hàng, e rằng  lúc   thành xác c.h.ế.t rôì.”
 
Nàng dập đầu  Hoàng hậu: “Lời Ngu Phi , câu nào cũng là thật. Thuộc hạ của Ninh vương  rõ, ba quân đều trông thấy, xin nương nương minh xét.”
 
Rồi nàng   sang Ngu Sương, tay xoa lên bụng nhỏ: “Muội e là  , Thái tử đích  cầm binh bình phản, một là để lấy đại nghĩa diệt , hai là vì đứa con trong bụng .
 
Dù  từng   thế nào, nhưng  mang hoàng tôn,   công lao cũng  khổ lao. Thái tử  minh độ lượng,   thể chấp nhặt với ? Trừ phi ngài    con  mang lòng hận vì mẫu   g.i.ế.c, khiến gia đình ly tán  yên.”
 
Ngu Sương  một loạt chất vấn và phản bác của Ngu Phi  cho cứng họng.
 
Ban đầu nàng  hết đường lui, định vu tội Ngu Phi mưu phản, lập mưu hại Thái tử. Không ngờ giữa Ngu Phi và Cảnh Thương   mối quan hệ sâu xa đến , thậm chí còn đang mang long thai.
 
Nàng nhất thời  nghĩ  lời nào để biện hộ, chỉ thấy Ngu Phi  thẳng lưng, cằm  ngẩng cao, như thể sắp từ chim sẻ hóa phượng hoàng, bay lên cành ngọc  trắc phi Đông cung, ái  của thiên tử. Còn bản  nàng, tuổi xuân yểu mệnh, mộ phần mọc cỏ, bi ai thê thảm.
 
 rõ ràng là nàng mới là  cứu Thái tử, ân cứu mạng  Ngu Phi cướp mất, cả cuộc đời vốn nên rực rỡ hạnh phúc của nàng cũng  đoạt .
 
Ngu Sương  chằm chằm cổ trắng nõn của Ngu Phi, âm thầm nghĩ: Giá như cô  cùng  c.h.ế.t luôn, thì xuống Hoàng tuyền  cũng thấy yên lòng.
 
Đột nhiên, nàng  , siết chặt cổ Ngu Phi!
 
“Khụ… khụ khụ…”
 
Ngu Phi  từng gặp kẻ điên nào mà    là  tay siết cổ luôn. Nàng  sức kéo tay Ngu Sương , nhưng nữ nhân  dù trông yếu ớt, lúc dốc lòng  đồng quy vu tận  phát  sức mạnh đáng sợ, cánh tay như kìm sắt, nàng  giãy nổi.
 
May mà Đại Lý tự cùng đám thị vệ  cạnh kịp thời bước lên khống chế Ngu Sương. Hoàng hậu phẩy tay,  lệnh kéo  xuống.
 
Hành vi của Ngu Sương rõ ràng  chứng minh sự trong sạch của nàng, hoàng hậu cũng  truy cứu thêm, truyền thái y đến bắt mạch cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-106-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi khó khăn : “Hoàng hậu nương nương… dân nữ  hề mang thai.”
 
Vừa nãy nàng   chỉ là mượn cớ do Cảnh Thương bày ,  dọa lui Ngu Sương.
 
Hoàng hậu  như   thấy, vẫn truyền thái y bắt mạch. Kết quả thái y tấu trình trùng khớp với lời nàng , lúc  hoàng hậu mới hỏi: “Ngu Phi, ngươi lừa gạt thái tử, giả vờ m.a.n.g t.h.a.i ?”
 
Trong lòng Ngu Phi kêu oan  ngớt, rõ ràng là nàng   với Cảnh Thương là   sinh con,  mà   vì  đích  cứu nàng nên buột miệng bịa chuyện.
 
Dù  hôm nay nàng cũng xác định là  gánh tội , bèn nhỏ giọng đáp: “Vài ngày  khi còn ở Đông Cung, nguyệt tín của thần   trễ, vô tình buột miệng   chừng là ,  lẽ thái tử  , tưởng là thật. Xin nương nương trách phạt.”
 
Rồi bổ sung thêm: “Vừa nãy là để vạch trần lời dối trá của Ngu Sương, thần  mới buộc  bịa chuyện .”
 
Hoàng hậu dường như cũng   dây dưa chuyện , bèn chuyển chủ đề: “Những việc hỗn hào cô nương từng  với thái tử ở Thục quận, bản cung đều  rõ.    Dương Chỉ dẫn  đến vạch tội cô nương, bản cung truy hỏi, cô nương  khéo léo ngụy biện, sống c.h.ế.t  nhận. Tội khi quân , cô nương gánh nổi ?”
 
Ngu Phi suy nghĩ. Nếu hoàng hậu thật sự  truy cứu  sớm  lệnh lôi nàng  xử phạt,  cần nhiều lời đến thế. Nay hoàng hậu còn mở miệng xác nhận, hẳn là vẫn nể mặt Cảnh Thương mà dung tha cho nàng.
 
Linh cơ chợt động, nàng do dự : “Đều là do thái tử bảo dân nữ  . Ngài sợ  và thánh thượng lo lắng, nên bảo dân nữ tuyệt đối   tiết lộ chuyện ngài trúng cổ, để che giấu sự thật, dân nữ mới bất đắc dĩ dùng hạ sách hôm . Dân nữ cũng do dự nếu  và thánh thượng  hỏi thì , ngài dặn  tiếp tục giấu,  hậu quả sẽ do ngài gánh vác.”
 
Hoàng hậu  nàng một cái, giễu cợt: “Cô nương quả là đầu óc lanh lợi, miệng lưỡi sắc bén, chẳng trách  thể dỗ thái tử đến mức hồ đồ, vì cô nương mà quên cả .”
 
Ngu Phi thấy vẻ mặt hoàng hậu thế , chắc  đoán nàng đang  dối trắng trợn, nhưng cũng   gì  vì Cảnh Thương chắc chắn sẽ   gánh  cho nàng, khiến hoàng hậu chẳng thể  gì khác.
 
Người tức giận, nhưng   chống nổi nịnh nọt.
 
Nàng liền tâng bốc: “Đều nhờ hoàng cung là mảnh đất linh khí hội tụ, mới gột rửa  chút linh khí nghèo nàn của dân nữ. Thêm  đó là nhờ thái tử dạy dỗ, nương nương chỉ bảo, nên dân nữ mới  đến nỗi quá mức kém cỏi.