Sau khi  xong đoạn văn khiêm tốn đầy hiếu kính , Ngu Phi cúi đầu chờ hoàng hậu trả lời, chờ đến mức cổ  mỏi nhừ mà  ghế cao vẫn   phản ứng gì, như thể   thấy.
 
Nàng len lén ngẩng đầu  hoàng hậu, thấy bà đang vượt qua , thâm ý  chằm chằm  cửa, biểu cảm , chẳng khác nào đang xem một màn kịch .
 
Tim Ngu Phi khẽ giật thót.
 
Trước khi đến đây, nàng  dặn Hách Đao, nếu  một canh giờ nàng  trở về, hãy gọi Cảnh Thương dậy, phái   tìm nàng. Nhìn dáng vẻ hoàng hậu lúc … e là Cảnh Thương  tự  đến, còn  thấy hết những lời hùng hồn đầy nghĩa khí của nàng .
 
Ngu Phi  áy náy. Hắn  mới vì nàng mà  thương, nàng  lưng  phủi sạch quan hệ,   qua .  nghĩ  thì, đau một  còn hơn dai dẳng. Nếu  thể  kết quả, chi bằng khiến  tuyệt vọng, để nàng   thanh thản.
 
Nàng  dập đầu, lớn tiếng : “Tình cổ   giải, Ngu Phi  tỉnh ngộ, nhận    hề  tình riêng với Thái tử. Tin rằng Thái tử cũng sớm  rõ. Cầu xin nương nương chấp thuận.”
 
Hoàng hậu hồi thần, day day ấn đường, lo lắng hỏi: “Những lời , cô nương  từng  với Thái tử ?”
 
Ngu Phi đáp: “Chưa từng.”
 
Thấy hoàng hậu  còn   ngoài cửa, nàng đoán Cảnh Thương  rời , bèn  bộ  buồn: “Nam tử sinh  vốn  quyền tam thê tứ , nhưng thử hỏi  nữ tử nào  mong ‘chỉ  một  thương, bạc đầu chẳng chia xa’? Thần nữ tin rằng nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương của nữ tử  thiên hạ, càng  thể thấu hiểu nỗi khổ trong  phận phụ nữ ngày nay.”
 
Hoàng hậu  nàng chăm chú một lúc,  khẽ : “Không ngờ, cô nương cũng  suy nghĩ như .”
 
Bà chợt hiểu , hóa  tiểu thương nữ      tình cảm gì với Cảnh Thương, chỉ là nàng mong  trái tim của một vị quân vương chỉ dành riêng cho , quả là mong mỏi quá xa vời. May mắn , nàng   đầu đúng lúc,  chọn cách rút lui khi còn kịp.
 
Hoàng hậu  khỏi nhớ đến thuở thiếu thời của chính , cũng từng sáng sủa rực rỡ như Ngu Phi. Bà may mắn hơn nàng, gặp  hoàng tử nhất kiến chung tình, một lòng một  cưới bà  vợ. Hai  cùng  vượt trùng sóng, mới đến  ngôi vị hoàng đế – hoàng hậu.
 
 vì hoàng đế  nối dõi cho hoàng thất, mà  thể bà yếu,  khi sinh Cảnh Thương  còn tin vui, những tấu chương tuyển phi cứ như tuyết bay dày đặc tới bàn ngự, lúc đầu hoàng đế còn từ chối, nhưng thời gian trôi qua, thần tử và bá tánh bắt đầu mắng bà là “hoàng hậu đố kỵ”. Để giữ gìn danh tiếng và quyền thế, bà chủ động dọn đường cho hoàng đế nạp phi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-108-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Ngày hôm  khi hoàng đế sủng hạnh Thục Quý phi  đầu, Hoàng thượng lãnh đạm  với bà: “Chúng … chẳng thể  về như  nữa …”
 
 họ từng là hoàng tử   sủng ái và cung nữ xuất  thấp kém, hao tâm tổn trí mới leo lên  đỉnh cao,   thể vì chuyện nhi nữ tình trường mà để quyền vị lung lay?
 
Bà cố tình phớt lờ lòng ghen tuông và chán ghét với các phi tần khác, dốc sức  một hoàng hậu hiền đức bao dung. Dần dần, bà cũng quen dùng việc tranh giành danh lợi để g.i.ế.c thời gian, để quên  những rạn nứt giữa bà và hoàng đế.
 
Khoảnh khắc , bà chợt nhớ  chính  thuở ban đầu, nguyện vọng lớn nhất  là sống bên phu quân đến đầu bạc răng long.  tháng năm trong cung và quyền lực  ngấm sâu, khiến bà đ.á.n.h mất bản ngã thuở đầu.
 
Việc bà đồng ý cho Ngu Phi rời , chẳng khác nào đưa chính  năm xưa thoát khỏi bùn lầy của hoàng cung.
 
Trên ghế cao, giọng hoàng hậu bình tĩnh nhưng  giấu nổi chút run rẩy: “Sau  bổn cung sẽ ban một đạo khẩu dụ, cho cô nương xuất cung như ý.”
 
Ngừng một nhịp, bà  tiếp: “ từ nay về ,   phép hối hận mà  về nữa.”
 
Ngu Phi dập đầu tạ ơn: “Dân nữ tuân chỉ.”
 
Cảnh Thương  đối với nàng như thế, hoàng hậu tất nhiên khó tránh lo lắng. Nếu nàng  đầu,  trở về mê hoặc Thái tử,  loạn hậu cung, thì chẳng  ý  của hoàng hậu đều thành công cốc?
 
Hơn nữa, nàng từng  trong nguyên tác, nỗi tiếc nuối lớn nhất của hoàng hậu chính là  thể một lòng một  bên hoàng đế đến trọn đời. Đêm đầu tiên Thục Quý phi  sủng hạnh, hoàng hậu   suốt nửa đêm. Vì  nàng mới dám mượn tiếng lòng nữ nhi mà thốt lời, mong hoàng hậu đồng cảm, chấp thuận cho nàng rời cung, giành  tự do.
 
 đời   mất thì mới  , nàng là , hoàng hậu cũng thế.
 
Sau khi Ngu Phi rời , ma ma  bên cạnh cẩn thận hỏi: “Nương nương thật sự định buông tha cho Ngu Phi ạ?”
 
Hoàng hậu đưa tay ôm trán: “Không tha thì còn   ? Kỳ Lân vì nàng mà  màng tính mạng, nếu  thật sự  gì Ngu Phi,   để nó tra , e là quan hệ mẫu tử chúng  cũng sẽ xuất hiện rạn nứt  thể cứu vãn.”