Ma ma cũng thở dài theo.
 
Hoàng hậu  tiếp: “Không ngờ nữ tử    ẩn tài nơi chỗ vụng, lấy lui  tiến, quả là   trí tuệ. Bảo  Kỳ Lân  si mê nàng  đến .”
 
Nghĩ một lát, bà  châm chọc Cảnh Thương: “Ngay cả nữ nhân của  cũng  giữ nổi, đúng là vô dụng.”
 
Ma ma bật : “Thái tử luôn giữ  trong sạch,  sánh  với đám tiểu nương tử  từng lăn lộn chốn phong trần, thủ đoạn nhiều  kể xiết.”
 
Hoàng hậu khẽ gật đầu. Bà    ít chuyện về Ngu Phi ở Thục quận.
 
Ma ma băn khoăn hỏi: “Nếu Thái tử   thả Ngu Phi  khỏi cung, liệu  vì thế mà nảy sinh oán giận với  ?”
 
“Chứ nó còn mặt mũi mà oán  !”
 
Hoàng hậu bĩu môi: “Không giữ nổi nữ nhân  còn dám vung tay áo với ,   dùng gia pháp trị nó mới đúng!”
 
Trên đường trở về Đông cung, Ngu Phi  thấy Đinh Hương mặt mày u sầu báo cáo: “Tiểu thư,    , ánh mắt Thái tử  theo bóng lưng  ngoài điện cứ như d.a.o cắt.  lúc ngài  rời , đầu cúi thấp   xe lăn, trông chẳng khác gì một góa phu  thê tử vứt bỏ…”
 
Ngu Phi  cách  cường điệu, lật trái lật  của Đinh Hương  bật , nhưng ngay  đó  cảm thấy xót xa trong lòng.
 
Nàng     những lời  như từng mũi tên sắc xuyên  tim Cảnh Thương , nhưng đối diện với thánh chỉ hậu thưởng  uy h.i.ế.p  ban ơn của Hoàng hậu, nàng thực sự  thể tiếp nhận, dù chỉ là giả vờ đồng ý  .
 
Huống chi,  là  kế vị ngai vàng, “ đội vương miện, tất  gánh trách nhiệm nặng nề.”
 
Hắn mang   sứ mệnh và trọng trách,  trăm quan giám sát,  thiên hạ kính ngưỡng,  cần thiết vì tình cảm nhi nữ mà trái lệnh thánh chỉ, để   bàn dân thiên hạ chê  là “vì sắc mà mất trí”.
 
Có lẽ  khi cân nhắc thiệt hơn,  cũng nghĩ như , còn nàng chỉ là  giúp  đưa  quyết định cuối cùng mà thôi.
 
Dù  cơ hội, dù nàng  thể ép  từ hôn để cưới , nàng cũng sẽ   như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-109-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ép buộc  khác lúc nào cũng khiến   cảm thấy thấp kém. Khi còn yêu thì thắm thiết mặn nồng, nhưng nếu   tình cảm phai nhạt,  oán nàng, hận nàng, thậm chí nạp phi sủng ái  khác, thì nàng còn  cư xử  ?
 
Hơn nữa, tình yêu   là tất cả trong cuộc đời,  ai rời bỏ ai mà sống  nổi. Nàng từng trải qua một đoạn tình yêu với nam nhân sẽ trở thành thiên tử trong tương lai, họ từng chân thành đối đãi , như   là  còn gì để hối tiếc nữa .
 
Nếu    chút tư tâm nào thì là dối lòng. Nàng cũng là thiếu nữ mười tám tuổi ôm mộng xuân, dù từng chứng kiến hôn nhân đổ nát của cha , dù từng đùa cợt với  ít  trai, nhưng trong lòng nàng, vẫn luôn khát khao  một   thấu lớp vỏ ngông cuồng giả tạo của nàng, ôm lấy linh hồn tan vỡ và yếu đuối của nàng, yêu nàng một cách mãnh liệt và bất chấp tất cả.
 
Khi nhận Cảnh Thương đang ở ngoài điện, nàng mới thốt  những lời: “Tình cổ  giải, Ngu Phi    đối với Thái tử  còn chút tư tình nào…” Không chỉ   c.h.ế.t tâm để nàng  thể rời , mà còn mang chút hy vọng, hy vọng lấy lui  tiến, khiến  vì  giữ nàng mà chủ động trao nàng lời hứa và hành động của một nam nhân dành cho   yêu.
 
Về đến Đông cung, Ngu Phi thấy vài vị thái y  chờ ngoài cửa,  hỏi han thì  Cảnh Thương lúc từ Khôn Ninh cung trở về  thổ huyết ngất xỉu.
 
Nước mắt nàng rơi xuống,  ngoài cửa chần chừ,    nên  xem   . Hắn  bất tỉnh,   truy hỏi những lời tuyệt tình mà nàng từng  .
 
Hách Đao dường như  thấu nỗi lo lắng và do dự của nàng, thở dài, nghiêm mặt : “Điện hạ dặn, trong thời gian dưỡng thương,  tiếp khách.”
 
Ngu Phi lặng lẽ lui xuống.
 
Nàng ở bên điện, chú ý động tĩnh bên chính điện, mãi đến nửa đêm giờ Tý, Cảnh Thương mới tỉnh . Nghe  tin, nước mắt nàng  rơi lã chã.
 
Không  vì , từ lúc trở  Đông cung, nàng đột nhiên trở nên mong manh yếu đuối, chỉ cần  đến tin  là   , nghĩ đến cảnh hai    chia xa như  xa lạ nơi chân trời góc bể, chỉ thấy tim  vỡ vụn.
 
Lý trí thì hiểu rõ  chuyện, nhưng trái tim  thể   như  ngoài cuộc.
 
Nàng  rời khỏi Đông cung, nơi đầy những kỷ niệm khiến lòng đau đớn , nhưng   nỡ, chỉ  ở  thêm chút nữa, thấy  bình phục khỏe mạnh  mới yên tâm rời .
 
Có lẽ Hoàng hậu cũng  ý , mấy ngày  truyền khẩu dụ cho nàng rời cung.
 
Nàng  dám qua   mặt Cảnh Thương, sợ  thấy nàng thì tâm tình rối loạn, ảnh hưởng đến vết thương,  sợ  hỏi về những lời nàng từng , nàng chẳng   trả lời .