Cảnh Thương cũng coi như Đông cung  từng  nàng,  từng sai  triệu kiến, chỉ  Hách Đao hai  gặp nàng thì  cứ thở dài,     thôi.
 
Từng đợt t.h.u.ố.c quý, từng lượt danh y liên tục đưa  Đông cung, các đại thần quyền quý cũng  lượt đến thăm bệnh Thái tử, nhưng ngoài Hoàng đế và Hoàng hậu, Cảnh Thương đều  tiếp.
 
Thế mà hôm đó, Dương Chỉ đến, tựa như để chúc mừng sự xuất hiện của vị chủ mẫu tương lai của Đông cung, bầu trời u ám kéo dài nhiều ngày bỗng chốc hửng nắng từ sớm.
 
Dương Chỉ mặc váy tím, xinh  như hoa,   hầu vây quanh đưa  chính điện, chẳng bao lâu, Cảnh Thương khoác một chiếc áo lông trắng như tuyết  vân mây,  cùng nàng  ngoài, cùng  dạo vườn.
 
Ngu Phi hầu như  từng thấy dáng vẻ Cảnh Thương  thẳng  ,   cao, cao hơn Dương Chỉ nửa cái đầu, mà Dương Chỉ còn cao hơn nàng nửa cái đầu, tính , nàng chỉ mới chạm đến cằm .
 
Vì luôn  việc kín đáo, nàng thường mặc những chiếc váy xanh đậu giống cung nữ,   cũng  ngoại lệ. Dù  việc cùng hôn phu  cưới cùng  dạo chơi là điều bình thường, nhưng nàng vẫn như một kẻ trộm,  trộn  nhóm cung nữ  việc trong hoa viên, len lén theo dõi nhất cử nhất động của Cảnh Thương và Dương Chỉ.
 
Họ   nửa vòng trong vườn thì dừng  ở một đình đá nghỉ ngơi, gọi cung nữ mang lên bánh hoa quế và  Tử Tửu Cố Trúc.
 
Cảnh tượng  vô cùng quen thuộc.
 
Khi nàng mới đến Đông cung  lâu, Dương Chỉ phát hiện những chuyện nàng từng  ở Thục quận, chính tại đình   uy h.i.ế.p nàng rời xa Cảnh Thương, nếu  sẽ tố cáo nàng với Hoàng hậu. Dương Chỉ còn , Cảnh Thương thích dùng bánh hoa quế với  Tử Tửu Cố Trúc.
 
 lúc hai  định đến phủ Ninh Vương tặng quà cho phụ  nàng,  cũng từng : nếu nàng  thích vị  ,    sẽ  uống nữa.
 
Dương Chỉ dịu dàng, chu đáo,  giống nàng tự cao tự đại, chuyện ăn uống chắc chắn cũng hỏi ý Cảnh Thương  mới dám dâng lên.
 
Thế mà   ăn uống như   chuyện gì, lời hứa với nàng  vứt lên tận mây xanh? Hay là…  thực sự  quyết tâm cắt đứt  dây dưa với nàng?
 
Ngu Phi cảm thấy bản  thật yếu hèn và rẻ rúng, rõ ràng là nàng  đẩy  , nhưng  hy vọng  vẫn kiên định, vẫn một lòng một  với nàng như cũ.
 
Dương Chỉ cầm một miếng bánh hoa quế, đưa cho Cảnh Thương,   nhận, nàng   đưa sát đến bên môi ,  nghiêng đầu từ chối theo phản xạ,  về phía bụi hoa nơi nàng đang nấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-110-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Hắn… sợ nàng bất ngờ xông , phá hỏng cảnh tình tứ của họ ?
 
Dương Chỉ cũng  theo ánh mắt , ánh mắt dừng  nơi nàng đang . Ngu Phi cảm thấy vô cùng  hổ, cứ như thể  là tiểu tam, lòng   xa mơ tưởng đến hôn phu của  khác.
 
Nàng xoay  bỏ chạy, về phòng òa  như mưa, nhưng   ngừng dán mắt  khe cửa, hy vọng Cảnh Thương sẽ đuổi theo để giải thích với nàng rằng tất cả chỉ là kế khích tướng để nàng ghen, rằng  sẽ từ hôn để cưới nàng.
 
Tiếc , hy vọng thì đầy, hiện thực thì lạnh lẽo, Cảnh Thương từ hoa viên trở về  thẳng  trong điện, chỉ  Dương Chỉ… là đến gặp nàng.
 
Ngu Phi vội vàng lau nước mắt, chỉ  đĩa táo xanh nhỏ  bàn,  : “Ta  bảo  ăn  đồ chua , con bé Đinh Hương cứ ép  nếm thử,  xem, chua đến mức nước mắt trào .”
 
Dường như Dương Chỉ   nàng đang tự lừa  dối ,  vạch trần, dịu dàng : “Ngu cô nương uống chút nước mật sẽ thấy dễ chịu hơn.”
 
Ngu Phi uống một chén nước mật do Đinh Hương đưa tới, Dương Chỉ  thẳng  vấn đề:
 
“Ta  thể đạt  nguyện vọng,  cảm tạ Ngu cô nương   tay trợ giúp. Chỉ tiếc    giúp  gì  cho cô nương. Sau đó, Thái tử trả  kim bài miễn tử cho nhà ,  hôn ước vẫn giữ nguyên, nhưng bảo  đừng để lộ chuyện giao dịch giữa  và cô nương  ngoài. Dường như điện hạ  nhớ  tất cả, nhưng cũng   ý truy cứu quá khứ với cô nương nữa.”
 
Trong mắt nàng thoáng lướt qua một tia u ám, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như thường: “Cô nương  mang thai, thì nên an tâm dưỡng thai. Sau    Đông Cung, dựa  tình nghĩa hiện tại giữa chúng , sẽ chiếu cố cô nương nhiều hơn.”
 
Nàng dừng một chút,  chuyển giọng: “Thái tử là  kế vị một nước,   hậu cung ba cung sáu viện là điều  thể tránh khỏi. Cô nương nên mở rộng lòng một chút, đừng để Thái tử chán ghét nữ nhân  ghen tuông.”
 
Nàng   nhiều, dáng vẻ như một chính thất  tròn trách nhiệm chủ mẫu.
 
Ngu Phi thì tai  lọt, tai  , chỉ lơ đãng gật đầu cho  lệ.
 
Dương Chỉ  mở miệng, Ngu Phi  nhớ  nhiều chuyện.