Nàng lấy cớ Cảnh Thương mất  ký ức về chuyện  đ.á.n.h gãy chân ,  dối rằng sợ    tỉnh  sẽ tìm nàng tính sổ, nên mới giao dịch với Dương Chỉ: nàng giúp Dương Chỉ và Cảnh Thương thành hôn, đổi lấy kim bài miễn tử của nhà họ Dương để bảo  mạng sống.
 
  khi mưu tính  Cảnh Thương vạch trần, nàng  dám hỏi đến kết quả  đó. Hóa , Cảnh Thương  âm thầm trả  kim bài cho Dương Chỉ, còn dặn nàng yên tâm chuẩn  xuất giá.
 
Không lâu  đó,  lấy cớ đầu năm mới lấy điềm lành, đưa nàng một thánh chỉ đặc xá của Thái tử và một chiếc chìa khóa kho Đông Cung,  đó là bằng chứng   truy cứu chuyện cũ  khi giải cổ, đồng thời trao cho nàng quyền quản lý tài sản Đông Cung. Hắn còn vẽ bánh, chỉ cần nàng chịu  ,  sẽ cho nàng  thứ   nhất.
 
Với hai nữ nhân,  mặt mà đối đãi, xử lý thỏa đáng,  một kẽ hở.
 
Ngu Phi bỗng cảm thấy   phần ngây thơ.
 
Hai  từng cùng trải qua sinh tử, trong lúc  rõ  chuyện,  vẫn vì nàng mà chắn một đao, khiến nàng lầm tưởng rằng   hy vọng  “lên ngôi”.
 
 Cảnh Thương là ai chứ? Tâm tư  còn nhiều hơn cái rây sàng. Nghe  nàng  lời chính nghĩa với Hoàng hậu, ban đầu  lẽ  lạnh lòng, nhưng  đó thật sự    ẩn ý trong lời nàng ?
 
Trước đây bọn họ từng vì Dương Chỉ mà cãi , mỗi  nhắc đến chuyện hôn nhân, nàng  tỏ vẻ mất mát, lẽ nào  là kẻ vô cảm,  nhận  chút tâm tư nào từ nàng? Ồ,  từng ám chỉ,  sẽ “diệt thê, sủng ”.
 
Hắn lòng như gương sáng, nhưng vẫn chọn hy sinh nàng, để thành  danh tiếng và hiếu đạo của bản . Trước đây nàng  cổ trói buộc, bất đắc dĩ  diễn trò với .
 
Nay gác  chuyện cũ, chỉ  đến tình cảm, nàng tuyệt đối sẽ  để cái chân đầy tính phong kiến của  tiếp tục giẫm lên chiếc thuyền nhỏ của .
 
Nàng mượn lời chia tay để bày tỏ lập trường của bản . Nàng  tin, Cảnh Thương  thể đoán  ẩn ý trong đó. Trừ phi   cân nhắc thiệt hơn,  còn để tâm đến việc nàng   ở, hoặc    tỉnh ngộ,  thể buông bỏ tình cảm  trong chớp mắt. Cho nên hôm nay, mới  thể dính lấy Dương Chỉ  mặt nàng như .
 
Cũng  khả năng khác:  cho rằng nàng còn tình cảm với , nên cố ý dùng Dương Chỉ để khiến nàng ghen tuông, hối hận, để nàng biểu lộ thái độ cam lòng  ,  rời  bỏ.
 
Đáng tiếc, nàng từ  đến nay chỉ mềm  cứng,  càng  bao giờ vì một nam nhân mà từ bỏ giới hạn của bản .
 
Dường như cảm thấy  chuyện với nàng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, Dương Chỉ nhấp một ngụm , nhàn nhạt mỉm  :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-111-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Trời cũng  còn sớm nữa. Điện hạ bảo rằng, mấy hôm nữa  của Lễ bộ sẽ đến Dương phủ, để  chọn kiểu dáng phượng quan và hỉ phục, chuẩn  cũng mất đến hơn nửa năm.
 
Cô nương cũng nên nhân lúc  mà nghĩ thử xem  thích kiểu dáng nào. Đợi cô nương hạ sinh hoàng tự,  sẽ  cô nương và thái tử tổ chức nghi lễ sắc phong trắc phi thật long trọng.”
 
Nghe , Ngu Phi như rơi  hầm băng, trái tim như  ai đó bóp nghẹn giữa  trung, nàng còn  kịp cảm tạ sự “hiền hậu” của Dương Chỉ,  vội hỏi dồn: “Hôm nay điện hạ   ?”
 
Dương Chỉ do dự một lúc lâu,  khẽ gật đầu.
 
Ngu Phi như một tội nhân   ngày  lưu đày, trong lúc ngơ ngẩn, nàng dường như  thấy trái tim  rơi xuống đất, vỡ nát thành trăm mảnh.
 
Đinh Hương tiễn Dương Chỉ rời ,   thì thấy nàng đang , khẽ thở dài: “Tiểu thư,     nữa ?”
 
Ngu Phi lau nước mắt: “Ta là vì quá vui mừng mà  đó. Hôm nay, chúng   về nhà . Núi  đến với , thì  đến với núi.”
 
Nàng dặn Đinh Hương: “Ngươi đến Khôn Ninh cung hỏi xem, hôm nay chúng   thể rời cung  ?”
 
Đinh Hương  chút do dự: “Tiểu thư,    vì lời Dương tiểu thư mà buồn lòng ? Nô tỳ thấy  chắc  là thật. Hôm nay thái tử cùng nàng  dạo hoa viên, hai  cũng  gần  lắm, còn   chuyện mấy câu. Trái , nô tỳ thấy thái tử hình như sớm  phát hiện  , cứ nghiêng đầu  mãi.”
 
Ngu Phi  từng thua thiệt trong chuyện với nam nhân.
 
Trước , nàng ỷ  nhan sắc, khéo miệng khéo mồm, luôn khiến   níu kéo  nỡ buông khi chia tay, còn nàng thì chỉ nhẹ phất tay áo, chẳng mang theo chút vướng bận nào.
 
Lần  coi như là ngã một vố nặng, thua đến t.h.ả.m hại.
 
Nàng  chơi nổi nữa,  rút lui thôi.
 
Ngu Phi  quanh phòng một hồi, phát hiện chẳng  gì  thu dọn, nàng chỉ xếp vài bộ y phục mang từ Thục quận đến, thấy Đinh Hương vẫn còn  thừ ở cửa, nàng phủi nhẹ tay áo như  phủi sạch quá khứ đầy bụi bặm khỏi  .