“Ta  cần  nữa.”
 
Hôm nay,  khi Dương Chỉ đến Đông cung, nàng vẫn còn cho cả hai một cơ hội, hy vọng  sẽ hủy hôn, chủ động cưới nàng.   vẫn im lặng. Sau khi   mật dây dưa với Dương Chỉ, nàng  cho  thêm một cơ hội, mong  sẽ đến giải thích, cho nàng một lời hứa.    thờ ơ, vẫn  theo ý .
 
Một   thể bỏ qua, hai   thể nhẫn nhịn, nhưng ba , nàng sẽ  đợi nữa.
 
Dù lời Dương Chỉ là thật  giả, chỉ cần nàng nhắc tới chuyện phượng quan hỉ phục, nàng cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục hy vọng  sẽ đến  cho nàng  sự thật.
 
Ngu Phi thừa nhận, nàng là một kẻ nhát gan.
 
Nàng sợ lời Dương Chỉ là thật, sợ bản  ngay cả một chút thể diện cuối cùng cũng  còn.
 
Tự chuốc lấy nhục vốn   là phong cách của nàng.
 
Lẽ  nàng nên phóng khoáng và quyết liệt như thế  từ sớm .
 
—
 
Trong tẩm điện.
 
Hách Đao thấy thái tử trong lúc xem sách cứ liên tục liếc mắt   cửa, giống như đang chờ ai đến.
 
Vừa  thuộc hạ  mới bẩm báo một chuyện,   cân nhắc  lâu, vẫn    mở miệng thế nào.
 
“Có chuyện gì?” Thái tử đặt sách xuống: “Trong viện    loạn ?”
 
“Không ạ,” Hách Đao đáp, thấy thái tử  cúi đầu xem sách,  chậm rãi : “Là bên Ngu đại tiểu thư...”
 
“Nàng  gặp  ?” Thái tử ngắt lời, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, như một con rối  bỏ xó mấy ngày đột nhiên  điểm nhãn, lập tức trở nên sống động.
 
“Không ...” Hách Đao đáp đầy khó khăn: “Ngu đại tiểu thư nhận khẩu dụ từ hoàng hậu nương nương, tối nay sẽ rời khỏi Đông cung.”
 
“Đi ?”
 
“Về Thục quận.”
 
Thái tử  lạnh, ném mạnh quyển sách lên án: “Không ngờ nàng mồm miệng lanh lợi đến thế, thật sự  thuyết phục  mẫu hậu.”
 
Rồi lẩm bẩm: “Mẫu hậu dễ qua cửa, còn  thì ?”
 
Nói ,  đột ngột bật dậy, rút thanh Thủy Long kiếm  giá.
 
Thủy Long kiếm là bảo kiếm của thái tử, sắc bén vô song, từng theo   trận g.i.ế.c địch, dính  ít m.á.u tanh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-112-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Hách Đao thấy mắt  đỏ ngầu, môi mím chặt, vẻ mặt như  g.i.ế.c , vội vàng khuyên can: “Điện hạ, Ngu đại tiểu thư chỉ là một nữ tử yếu đuối,   dạy dỗ nàng thì  cần dùng đến đao kiếm. Có chuyện gì cứ từ từ , g.i.ế.c gà há cần d.a.o mổ trâu?”
 
Cảnh Thương cảm thấy hôm nay hoặc là Ngu Phi c.h.ế.t, hoặc là  mất mạng.
 
Từ khi trở về từ vương phủ Ninh vương,  uống canh an thần   bao lâu  choàng tỉnh, vội vã hỏi tung tích Ngu Phi.
 
Nghe  nàng  triệu đến Khôn Ninh cung,  bất chấp đau đớn mà gắng sức đuổi theo,  giải vây cho nàng, nhưng  ngờ    một hồi đoạn tuyệt đầy lạnh lùng từ miệng nàng.
 
Rõ ràng lúc  về cung, nàng còn ôm  , còn hôn , còn  đợi  khỏe  sẽ  rõ  thích   …
 
Hắn đoán  thể nàng    trắc phi nên mới xin rời .
 
   càng nghi ngờ hơn, sợ nàng  từng thật lòng với .
 
Tất cả những gì gọi là quen , thấu hiểu, yêu thương… đều chỉ là chuỗi dối trá nối tiếp .
 
Nàng như một thợ săn nắm chắc phần thắng trong tay, lạnh lùng   từng bước rơi  cạm bẫy.
 
Lần duy nhất nàng biểu hiện thật tình, là lúc  Cảnh Dật uy h.i.ế.p mà sẵn sàng c.h.ế.t  .  đó như một đóa phù dung chớp nở chớp tàn khiến   nghi ngờ đó   chỉ là chiêu biến tạm thời? Bằng ,  khi  vì nàng chắn kiếm, vì  một câu “ thích ”  khó đến ? Vì  suốt mấy ngày  hôn mê tỉnh , nàng  đối xử với  như  dưng?
 
Đến tượng bùn còn  ba phần nóng, huống hồ là ,      nàng thì  sống nổi.
 
Dương Chỉ đến,  cố tình cùng nàng  dạo hoa viên, thấy Ngu Phi lén lút  theo ,   thấy buồn , chỉ mong nàng nổi giận  tìm   lý lẽ. Vì   mới đồng ý để Dương Chỉ pha , còn giả vờ định ăn điểm tâm nàng  đưa, cuối cùng chọc nàng tức bỏ .
 
Hắn mất cả hứng,  về điện chờ nàng đến tìm .
 
Không ngờ nàng   bỏ  thật!
 
Từ đầu đến cuối,   nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay,  những cam tâm tình nguyện, còn tự nguyện thu dọn tàn cục cho nàng.
 
Chỉ vì một     lời nàng liền vứt bỏ  như một con ch.ó hoang.
 
Cảnh Thương càng nghĩ càng giận, nắm chặt kiếm lao  ngoài.
 
“Ta xem hôm nay nàng rời  Đông cung kiểu gì.”
 
“Nàng  c.h.ế.t, cũng  c.h.ế.t trong !”
 
Ban ngày trời trong nắng ấm, đêm đến  đổ mưa như trút nước. Ngu Phi khoác bao hành lý lên vai, chuẩn  rời .
 
“Rầm” một tiếng, cánh cửa son   từ ngoài đá văng .
 
Gió lạnh mưa to theo bước chân  tới tràn  điện khiến nàng cảm thấy lạnh buốt. Đại điện vốn ấm áp dễ chịu thoáng chốc hóa thành một ngục giam âm u băng giá.