Cảnh Thương chậm rãi bước , trong tay cầm một thanh trường kiếm mỏng, sắc lạnh như tuyết. Toàn    mưa xối ướt đẫm, càng  tóc thêm đen, da thêm trắng. Đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, trường bào trắng muốt dính nước bết , cả  trông chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục trốn  trần gian để báo thù.
 
Đinh Hương sợ đến mức cây ô dầu trong tay rơi “bộp” xuống đất.
 
Hách Đao theo sát phía , dừng  ở cửa, cúi  hành lễ với Ngu Phi: “Đại tiểu thư,  chuyện gì, xin  cứ từ từ  với điện hạ, ngàn vạn  đừng tranh cãi…”
 
“Cút!”
 
Một tiếng quát lạnh như băng của Cảnh Thương, Hách Đao và Đinh Hương lập tức lui xuống. Trước khi rời , Đinh Hương còn  đầu  nàng đầy lo lắng.
 
Ngu Phi khẽ lắc đầu với nàng.
 
Nếu là lúc , khi Cảnh Thương  khôi phục ký ức,  mà xách kiếm xông  như thế , nàng chắc chắn   quỳ xuống cầu xin tha mạng.   bao chuyện, trong lòng nàng  coi  là nơi nương tựa. Lúc   nổi giận đùng đùng, nàng  hứng thú  chằm chằm chuôi kiếm rồng vàng chạm khắc tinh xảo trong tay .
 
Trước đây từng thấy thanh kiếm  trong tẩm điện của Cảnh Thương  nhưng nàng  để tâm. Giờ  kỹ, đúng là  khí thế oai phong dọa .
 
“Ngu Phi!”
 
Thấy nàng thản nhiên như , đôi mắt trong veo như mèo còn chăm chú  thanh kiếm  đang cầm, nếu    đang toát  sát khí,  khi nàng  nhào tới giành kiếm thử cầm .
 
Hắn nghiêm mặt quát: “Nàng   mang long thai rời cung giấu giếm  báo, là trọng tội c.h.ế.t  ?”
 
Ngu Phi  từng thấy ai  dối trắng trợn như . Kể từ khi nàng bịa  chuyện “mẫu  qua đời  khi sinh nàng”,   còn chạm  nàng  nào. Nếu thế thì nàng m.a.n.g t.h.a.i với ai? Vài hôm , ở Khôn Ninh cung, Hoàng hậu còn gọi thái y bắt mạch,  gì  chuyện mang thai?
 
Chẳng qua  đó  vì  cứu nàng đang lúc  nhốt trong phủ Ninh vương nên mới dựng chuyện nàng  thai, giờ  lấy cái cớ đó   lệnh bài đòi tội!
 
Ngu Phi bật  lạnh: “Ta mà  thai thật, thì chắc chắn   của điện hạ.”
 
Rồi như chợt nhớ  gì đó, nàng nhướng mày: “Ồ, thế  là tội c.h.ế.t ?”
 
Nàng bước tới mấy bước, ngẩng cao cổ, như thể sẵn sàng chờ chém: “Hôm nay ngài đến để g.i.ế.c  ?”
 
Rồi nhắm mắt : “Dù  mạng  cũng do điện hạ cứu, giờ điện hạ  lấy ,    lời nào để .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-113-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Cảnh Thương  khẩy: “Nàng thật sự nghĩ hôm nay  đến để g.i.ế.c nàng ?”
 
Ngu Phi   vẻ nghiêm túc, đ.á.n.h giá  từ đầu đến chân, khẽ lắc đầu tặc lưỡi: “Điện hạ bày trận thế lớn thế ,  còn tưởng ngài định c.h.ặ.t đ.ầ.u  treo lên tường thành, để thiên hạ thấy  uy danh Thái tử, khiến kẻ nghịch tâm hồn phi phách tán,  ai dám cãi lời.”
 
“Nàng  bậy cái gì .”
 
Cảnh Thương nhíu mày,  chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của nàng đang ngay  mặt. Bất giác  nhớ đến dáng vẻ nàng vui vẻ lắc lắc, da dẻ mịn màng đôi khi còn ánh hồng như đóa phù dung giữa trưa, diễm lệ đến rung động lòng .
 
Hắn vươn tay ôm chặt eo nàng từ phía : “Trước  nàng  mang thai, nhưng từ hôm nay trở , chắc chắn sẽ .”
 
Không   lấy sức lực từ , cả  nàng   khóa chặt trong lồng ngực,  tài nào giãy  nổi.
 
Ý  là  giam giữ nàng, cưỡng ép đến khi nàng thật sự m.a.n.g t.h.a.i ?
 
Ngu Phi  thẹn  giận: “Chẳng  điện hạ  ,  khi  đồng ý sẽ  ép  sinh con ?”
 
Cảnh Thương vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng. Hắn nhớ đến đêm Giao thừa, nàng cố chấp nhảy sông,  vì dỗ nàng nên   “chuyện sinh con giải cổ chờ nàng tự nguyện”.
 
 khi đó  lẽ cổ  giải ,  mà nàng vẫn cứ   vẻ tương tư sâu đậm với .
 
Huống hồ mấy hôm , nàng còn  đợi  khỏe  sẽ  rõ lòng . Vậy mà  khỏe, nàng  tính rời , chẳng thèm ngó ngàng gì tới .
 
Ai  ,  tưởng   bẹp  giường mấy ngày vì  thương là  chứ   nàng.
 
Hắn co chân, ép sát  chân nàng  lớp váy, giọng trầm khàn mang theo hàm ý khiêu khích: “Với loại  miệng  lời dối trá, phản bội thất tín như nàng thì    giữ lời như một quân tử?”
 
Ngu Phi vốn thấp hơn  nhiều, lúc  hai  thể kề sát, nàng qua lớp vải cũng cảm nhận rõ  lạnh từ  . Da thịt   nước lạnh buốt  tê rần,  mà  còn cố tình trêu chọc, nhẹ nhàng xoa lấy thắt lưng nàng, khiến cảm giác tê dại  ngừng dâng lên, như từng cơn sóng cuốn lấy tâm trí nàng.
 
Hương gỗ thông quen thuộc    xen lẫn mùi t.h.u.ố.c đắng nhàn nhạt và  ẩm của mưa, bọc lấy nàng thật chặt.
 
Nàng bất giác nghĩ đến sự  mật khó tả giữa hai , nhớ đến khoảnh khắc  đỡ kiếm  nàng, đến dáng vẻ  cầm kiếm lao đến tìm nàng… Một khắc động lòng,  đau xót  bất lực, nàng âm thầm siết chặt bàn tay, cố níu lấy chút lý trí cuối cùng.