Ngu Phi hỏi: “Thân thể Điện hạ hiện tại thế nào?”
 
Vị ngự y  đáp: “Chỉ là bệnh tình trở nặng hơn, nếu điều dưỡng cẩn thận vài ngày thì sẽ  .”
 
Cảnh Thương thấy nàng đến thì phất tay cho lui hết  .
 
Hắn đưa tay ,  hiệu nàng  gần.
 
 Ngu Phi  cách  ba thước, lạnh lùng : “Ta tưởng mấy hôm nay  ru rú trong phòng nghĩ cái gì, thì  là tự hành hạ  cho suýt c.h.ế.t để   thể ‘vung tiền như rác ở quán tiểu quan kỹ, giữa phố trêu ghẹo trai nhà lành’ cho dễ ?”
 
Cảnh Thương sững , từ từ thu tay , dịu giọng : "Phi Phi, đừng giận nữa.”
 
Ngu Phi thấy mấy ngày  sắc mặt  tuy tái nhợt nhưng tinh thần vẫn , giờ  giống hệt một kẻ bệnh tật hấp hối. Nhìn vết m.á.u đỏ thẫm loang lổ  ống tay áo trắng của , mắt nàng cay xè như  nước ớt tạt .
 
Nàng c.ắ.n môi, chế nhạo: "Ta tưởng  đóng cửa mấy ngày sẽ nghĩ  kế ,  ngờ  dùng đến chiêu tự tổn  tám trăm để hại địch một nghìn như .”
 
Cảnh Thương thấy mắt nàng đỏ hoe, tựa như  , bộ dáng đau khổ như thể  chịu giày vò mấy ngày qua là nàng chứ   .
 
Hắn mỉm : "Dù tổn, nhưng hữu hiệu mà.”
 
Rồi  vươn tay về phía nàng. Nàng bước tới gần để  vòng tay ôm lấy eo nàng.
 
"Đau lòng lắm ? Hay là sợ    góa phụ trẻ?”
 
"Ai đau lòng chứ." Ngu Phi lườm  một cái: "Ta chỉ mong rời khỏi hoàng cung, trái ôm  ấp, đêm đêm đàn hát vui vẻ thôi.”
 
Cảnh Thương dường như nhớ đến "thành tích huy hoàng" của nguyên chủ ở Thục Quận, cau mày hỏi: "Trước đây nàng từng dây dưa với bao nhiêu nam nhân ?”
 
Ngu Phi trầm ngâm.
 
Nguyên chủ   loại con gái trong trắng, mà nàng ở hiện đại cũng chẳng  thục nữ hiền lương. Nếu  thật, chắc Cảnh Thương sẽ tức đến hộc máu.
 
Nàng cào cào móng tay, cố nghĩ lý do để lấp liếm. Hắn bất ngờ véo một cái  hông nàng, mặt nghiêm túc: "Thành khẩn thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị.”
 
"Ui da!" Ngu Phi kêu lên, ngượng ngùng : "Ta  ,  đừng nổi giận đấy nhé.
 
Cảnh Thương  đáp, chỉ dùng ánh mắt sắc như d.a.o  thẳng  nàng.
 
Ngu Phi  giấu cũng  xong, đành  liều: "Đại khái tầm mười  đổ  thôi…”
 
Hai tay Cảnh Thương lập tức siết chặt lấy eo nàng như kềm sắt, khiến nàng đau đến nhăn mặt. Ngu Phi cố đẩy tay  , la lên: "Ta bảo  ,  thật    giận cơ mà,   đầu  liền thế …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-117-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Cảnh Thương rút tay về, kéo chăn định  xuống: "Ta mệt ,  nghỉ.”
 
Ngụ ý tiễn khách.
 
Ngu Phi nhào lên ôm cổ , cúi đầu l.i.ế.m mút yết hầu , giọng khàn khàn mê hoặc: "Giường  lạnh quá, để Phi Phi sưởi ấm cho .”
 
Thấy  thể  dần mềm , nàng ngẩng đầu  , dùng giọng điệu trap girl vạn năng: "Những  khác chỉ là chơi cho vui thôi, chỉ   là  thật lòng.
 
Cảnh Thương  khẩy, nhưng ánh mắt  mang chút ý .
 
Ngu Phi  nước lấn tới: "Trinh tiết của  trao cho ai  còn   ? Chẳng lẽ  định ăn xong phủi m.ô.n.g bỏ chạy ?”
 
Vừa  nàng  chọt n.g.ự.c ,  như một đóa bạch liên nhỏ đang trách móc gã tra nam  chịu trách nhiệm. Trong lòng Ngu Phi tự vỗ tay cho màn "gậy ông đập lưng ông" của .
 
Cảnh Thương hình như  logic của nàng  d.a.o động, nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen: "Nàng chẳng  là thê tử của   ?
 
Ngu Phi hừ một tiếng: “Giờ mới nhớ  là thê tử của  ? Lúc nãy còn định đuổi    đấy.”
 
Cảnh Thương mỉm , định  gì đó thì bên ngoài điện vang lên tiếng Hách Đao: "Điện hạ, t.h.u.ố.c sắc buổi sáng  nấu xong, ngự y dặn  uống ngay.”
 
Cảnh Thương cau mày,  hài lòng vì Hách Đao phá hỏng  khí. Ngu Phi hôn nhẹ lên môi ,  nghiêm chỉnh bảo Hách Đao .
 
Hách Đao dâng t.h.u.ố.c xong thì tự động lui . Ngu Phi cầm bát thuốc,  thổi  khuấy,  nếm thử một ngụm, vị đắng khiến nàng nhăn mặt  ói.
 
"Sao t.h.u.ố.c  còn đắng hơn cả loại  uống  đây thế?”
 
Vài hôm  nàng  thương ở vai trái,  uống mấy loại t.h.u.ố.c cổ truyền.
 
Cảnh Thương  đáp: "Ta  thương nặng hơn nàng, còn  thêm phương t.h.u.ố.c giải độc nữa.”
 
Ngu Phi đưa t.h.u.ố.c cho : "Người như , thà đau chân cũng  dùng t.h.u.ố.c tê thì một bát t.h.u.ố.c đắng   là gì? Uống hết !”
 
Cảnh Thương chỉ  mà  nhận, ánh mắt đầy hứng thú: "Trước đây nàng chẳng chịu cùng  chia ngọt sẻ bùi, nay là phu thê, chẳng lẽ nàng  nên phu xướng phụ tùy?
 
Ngu Phi bật thốt: "Ta   trúng độc như .”
 
Thấy   chằm chằm  môi nàng, nàng chợt hiểu : "Chàng   dùng miệng đút…”
 
Cảnh Thương   vẻ vô tội, nhún vai: "Nàng  chịu ? Ta  thương là vì nàng, bệnh nặng cũng vì nàng mà kéo dài  chịu trị.”
 
"Phu quân  ~ " Ngu Phi kéo giọng ngọt đến sâu răng: "Thê tử của  chỉ thích ăn thịt chim,  thích chịu khổ. Nếu  bắt  chịu khổ,    cũng  thèm ăn chim nữa ~”