Một là  mệnh lý của thái tử và con gái thừa tướng  hợp, hôn sự hủy bỏ.
 
Hai là thái tử bệnh lâu  khỏi, thương nữ Ngu Phi mệnh quý, đặc biệt ban hôn để cầu phúc cho thái tử mạnh khỏe, phúc trạch ban khắp muôn dân.
 
Thánh chỉ ban    đấy, lý do   đấy, nhưng ai thông minh đều hiểu: là thái tử đổi ý,  cưới  khác.
 
Ngu Phi trong lòng thấy áy náy với Dương Chỉ.
 
Trước  nàng chỉ cầu sống, mới khuyên nhủ Dương Chỉ và Cảnh Thương thành , mong dựa  đó  nhà họ Dương giúp đỡ. Không ngờ cuối cùng chính nàng  phá hủy hôn sự của họ, còn trở thành  kết tóc với Cảnh Thương.
 
Nàng nghĩ, nàng nên tự  đến Dương phủ tạ .
 
Không ngờ Dương Chỉ  chủ động đến Đông Cung,  là sắp  Giang Nam thăm ngoại tổ,  khi rời kinh  đến từ biệt.
 
Hai  gặp  ở lương đình trong vườn hoa quen thuộc.
 
Đương lúc xuân về hoa nở, đào hồng liễu lục. Dương Chỉ mặc váy dài màu lam hồ,  tóc cài trâm lan cùng màu ngọc, cả  thanh nhã dịu dàng, như bước  từ một bức tranh mỹ nhân thời cổ.
 
Hai  đối diện mà , Dương Chỉ mở lời : “Ngu cô nương,    lời xin . Hôm đó, thái tử thực   từng  với  chuyện Lễ bộ  thúc đẩy hôn sự giữa  và .”
 
Ngu Phi lắc đầu: “Mọi chuyện  qua .”
 
Vấn đề giữa nàng và Cảnh Thương  bao giờ  ở Dương Chỉ, mà là do bọn họ  toan tính riêng.
 
Dương Chỉ nhấp một ngụm , mỉm : “Ta xưa nay  từng  dối ai,  ngờ vì một nam nhân,  hết   đến  khác   những chuyện tổn hại phẩm hạnh gia phong.”
 
Giọng nàng dịu dàng, nhưng mang theo chút tiếc nuối: “Thật    sớm linh cảm, thái tử sẽ hủy hôn với . Từ ngày điện hạ vì cô nương mà chắn đao,   . Chỉ là  vẫn cố gắng, nhưng  thể như ý.”
 
“Ngày  đến thăm bệnh, là  đầu tiên chúng  gặp riêng, cũng  hẳn riêng,  lưng còn một đám cung nhân  theo.”
 
Dương Chỉ hồi tưởng: “Diện hạ chẳng  với   mấy câu, ngược  cứ để ý đến cô nương đang  trộn trong đám cung nữ quét dọn. Điểm tâm  đưa, điện hạ  nhận,  cũng chẳng uống một ngụm. Khi cô nương tức giận bỏ , điện hạ cũng rời  ngay  đó.”
 
Nàng tự giễu :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-119-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
“Kể  như ,  chẳng khác gì tấm bia đỡ đạn mà điện hạ dùng để chọc tức cô nương – còn hai  thì như một đôi phu thê đang giận dỗi . Vậy mà  còn  bộ  tịch, khuyên cô nương an tâm dưỡng thai, đừng ghen, cũng đừng vì  hoàng tự mà mơ tưởng ngôi vị thái tử phi.”
 
“Ta đoán  kết cục: hoặc là hai  hòa hảo, thái tử hủy hôn; hoặc cô nương giữ bổn phận,  gả  Đông Cung.   toan tính cũng  bằng  một tấm chân tình.”
 
Nàng nâng chén, hướng về phía nàng: “Ta chúc phúc cho hai .”
 
Ngu Phi  Dương Chỉ là một nữ tử hiền lương đức hạnh. Trong nguyên tác,  duy nhất từng cảm thông cho kết cục của nguyên chủ cũng chỉ  nàng. Lúc   nàng  một tràng, chỉ cảm thấy nàng lòng  rộng rãi, quang minh  lạc, bản  thật sự  bằng.
 
Nàng nâng chén  chạm nhẹ với nàng, cố ý hạ tay thấp hơn: “Dương tiểu thư tài sắc vẹn , đừng tự xem nhẹ bản .”
 
Dương Chỉ bật :
 
“Tất nhiên  sẽ  buồn bã vì chuyện . Cầm kỳ thi họa, thi tửu  hoa,  đều  hạng nhất kinh thành, cũng tự nhận bản  hơn cô nương nhiều.  cô nương từng : nữ tử  chỉ nên nỗ lực để xứng đáng với một nam nhân, mà còn  vì việc hai  thật sự đến  với  mà cố gắng. Ta   . Dù kết cục  như mong, nhưng khi hồi tưởng ,  sẽ  thấy hối hận.”
 
“Ngu Phi,   thua cô nương. Ta là thua điện hạ. Ta và thái tử quen  hơn mười năm, vẫn  bằng các  mới gặp  hơn nửa năm. Duyên sâu mà phận mỏng,  đành chấp nhận.”
 
Gió xuân lướt qua, tóc nàng tung bay, váy áo phấp phới, thoáng mang vài phần khí phách “ngẩng đầu  lớn bước  cửa”:
 
“Kẻ hiểu , sẽ  lòng  mang ưu tư. Kẻ  hiểu, sẽ hỏi  rốt cuộc cầu gì.”
 
Ngu Phi sống đến nửa đời , quen  bạn bè rượu thịt,  từng gặp qua một nữ tử nào sâu sắc và rộng lượng như , nhất thời trong lòng thầm hổ thẹn.   khi điều chỉnh  tâm tình, nàng cùng Dương Chỉ nâng chén chúc :
 
“Tiểu thư là một danh môn khuê tú chân chính. Mong tiểu thư tìm  một thế giới mới, xứng đáng thuộc về riêng .”
 
–
 
Khi Ngu Phi trở  tẩm điện của Cảnh Thương, đầu óc nàng vẫn còn  kịp  hồn.
 
Cảnh Thương hỏi: “Sao thế?”
 
Ngu Phi ỉu xìu, mặt nhỏ ủ rũ: “Chàng     điểm nào  thì liệu   thể   vai trò thái tử phi, thậm chí là quốc mẫu tương lai ?”
 
Cảnh Thương bật , véo nhẹ má nàng: “Nàng mê hoặc thái tử  đến mức quên cả lối về còn dám     điểm nào  ? Ta lo triều chính, nàng lo ,  và nàng phân công rõ ràng, mỗi  đều  sở trường.”