Cộp cộp cộp - Nàng vén váy bỏ chạy khỏi sảnh chính, lao   màn đêm.
 
“Tiểu thư! Tiểu thư…: Đinh Hương hoảng hốt đuổi theo phía .
 
“Làm hiền chất chê  .” Ngu phụ tự rót rượu phạt bản , áy náy  với Cảnh Thương.
 
Cảnh Thương khẽ gật đầu, đưa tay day huyệt thái dương.
 
Nếu    về nhà mà thật sự  hôn ước, đối phương  là kiểu tiểu thư kiêu căng tùy hứng như Ngu Phi,  nhất định  từ hôn bằng .
 
Một  hai nháo ba… còn gì nữa? Nam nhân nào mà chịu nổi chứ.
 
Hắn  nghĩ, Ngu Phi cứ cản trở   khỏi cửa hoặc tới chốn đông , chẳng lẽ là vì nàng  gả cho  nên    sớm phát hiện  phận mà rời  chăng?
 
Cảnh Thương  càng kiên quyết  rời khỏi nơi  càng sớm càng .
 
Vừa về tới phòng, còn  kịp nghĩ xem cái “ba”  là gì… thì   hạ nhân vội vàng báo tin:
 
Ngu tiểu thư cầu hôn  thành, vì  hổ và giận dữ nên đòi… treo cổ tự vẫn.
 
Loại nữ nhân ngang ngược bướng bỉnh như , đáng lẽ  đ.á.n.h cho ngất   bắt  yên một chỗ mới .
 
Đinh Hương khẩn cầu hết   đến  khác, Cảnh Thương chẳng còn cách nào khác, đành  đến thăm Ngu Phi.
 
Thật  Ngu Phi cũng   dùng cách cực đoan như  để ép Cảnh Thương đến gặp. Nàng vốn định từ từ dùng chiêu tuyệt thực để lay động lòng thương của ,  nhân lúc   đề phòng mà cho  uống cổ độc.
 
  còn kịp nữa !
 
Sau khi tiệc tàn, tai mắt của Ngu gia trong nha môn  đưa tin: buổi chiều    tố cáo nhà họ Ngu,  rằng họ đang giấu một vị đại nhân  mặt  lệnh truy nã.
 
Loại tin tức thật giả khó phân , nha môn nhận   ít. Lúc  trời  về chiều, nhà họ Ngu  là gia tộc giàu  nhất Thục quận,  thể tùy tiện phái vài tên lính quèn đến lục soát, nên quan thái thú quyết định sáng mai sẽ cử huyện thừa dẫn  đến kiểm tra.
 
Ra tay  thì chiếm ưu thế, chậm chân thì rước họa  . Cảnh Thương  ở nhà họ Ngu khá lâu, mà lệnh truy nã  cũng  dán khắp nơi,  mà nhà họ Ngu vẫn  từng lên báo. Ngu phụ sợ nha môn nghi ngờ nhà họ  mưu đồ với Cảnh Thương, nên quyết định sáng mai sẽ chủ động mời quan sai đến nhận .
 
–
 
Ông là chủ gia đình, hôm nay  từ nơi khác trở về, sáng sớm mai báo quan, quan phủ cũng chẳng thể trách cứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-12-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi chỉ là một cô nương  mới cập kê,  dám tự ý  chủ cũng là điều hợp lý.
 
Huống chi, đêm nay nàng  diễn một màn kịch đòi gả. Vì trúng tiếng sét ái tình với công tử  trai, nên  giữ  ở  phủ thêm ít hôm, loại tâm tư của tiểu thư khuê các thế , dù Cảnh Thương  nhận   phận , chắc cũng chẳng trách cứ gì nặng nề.
 
Dù  thì, nhà họ Ngu cũng từng  ơn cứu mạng với .
 
Việc cấp bách  mắt, chính là đêm nay  hạ cổ thành công!
 
Nếu đợi đến mai, Cảnh Thương    nhận   phận  rời khỏi Ngu phủ,  tiếp cận  thì khó như lên trời.
 
Ngu Phi  thấy ngoài cửa  tiếng bánh xe lăn lộc cộc, bèn giẫm lên ghế, hai tay nắm chặt dải lụa trắng buộc thành vòng tròn treo  xà nhà,  cúi đầu chui   thút thít kêu:
 
“Các  đừng cản , cả phủ ai mà chẳng   là cô nương  ai cần, sống còn  ý nghĩa gì nữa chứ…”
 
“Tiểu thư,   ,    mà…”
 
Đám nha  ôm lấy chân nàng, cuống cuồng khuyên can.
 
Cảnh Thương  cảnh tượng gà bay ch.ó sủa  mặt, bất lực đưa tay day trán.
 
Nếu Ngu Phi mà là   ,  chắc chắn sẽ bảo  hầu tránh hết , để nàng tự treo cổ, xem  dám .
 
Nói to như sấm mà mưa chẳng rơi hạt nào, thật sự  c.h.ế.t thì  cần   lóc đến mức cả phủ đều  ? Chẳng khác nào đứa trẻ  đạt  thứ   thì ăn vạ  lóc.
 
 đớn đau    đang ở nhờ nhà   nên vẫn giữ lễ phép cơ bản giữa khách và chủ, huống hồ chuyện  cũng là vì  mà .
 
Cảnh Thương dịu giọng khuyên nhủ: “Ngu cô nương,  thể tóc da là do phụ mẫu ban cho, cô nương   chỉ khiến   đau lòng thôi.”
 
Hắn  hiệu cho tiểu đồng đẩy xe lăn qua bậu cửa  phòng,  thẳng  Ngu Phi, khẽ thở dài: “Chuyện nhân duyên, cưỡng cầu  .”
 
Cảnh Thương chính là loại  Ngu Phi ghét nhất, miệng đầy nhân nghĩa hiếu đạo, quy củ cứng nhắc phiền vô cùng. Theo nàng, dưa hái ép, ngọt   thì cũng  c.ắ.n thử mới !
 
 nàng vẫn  duy trì vai diễn “ngốc nghếch ngọt ngào”  mặt .
 
Nghe đến chữ “phụ mẫu”, đôi mắt nàng cụp xuống, đầy u sầu: “Mẫu   mất sớm, phụ   quanh năm bận rộn buôn bán, khó khăn lắm  mới gặp  ,  mà …  chẳng  chút tình cảm nào với …”Nàng   đầy oán trách.