Lời của  như một bàn tay lớn phẩy bay hết những hoài nghi trong lòng nàng.
 
Ngu Phi bất giác nhớ  câu   thịnh hành ở hiện đại: “Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông.”
 
Vậy nàng chăm sóc thể xác lẫn tinh thần cho Cảnh Thương, chẳng  là đang gián tiếp tạo phúc cho bá tánh ư?
 
“Cười ngốc cái gì ?” Cảnh Thương kéo nàng  lên án, dỗ nàng ăn điểm tâm,  nghiêm túc : “Phán quyết dành cho Cảnh Dật và Ngu Sương   .”
 
Ngu Phi nghiêm mặt,  hiệu sẵn sàng lắng .
 
Cảnh Thương : “Thục Quý phi đêm qua tự vẫn, cầu xin phụ hoàng tha mạng cho Cảnh Dật. Ban đầu   phán tước bỏ  phận hoàng tộc, giam vĩnh viễn trong hoàng lăng, giờ sửa  là giữ nguyên tước vị,  quản thúc trong phủ.”
 
Ngu Phi hồi tưởng — kết cục của Cảnh Dật cũng tương tự nguyên tác, đều nhờ Thục quý phi lấy cái c.h.ế.t đổi lấy mạng cho , thậm chí ở đời  còn nhẹ hơn,   chịu cảnh c.h.ế.t già trong hoàng lăng.
 
Nàng nghĩ tới Ngu Sương, do dự một chút: “Còn   thì ?”
 
“Ngu Sương ám sát thái tử, theo luật nên  xử tử.  phụ hoàng xét thấy hoàng thất và nhà họ Ngu sắp kết thông gia, nên phán nàng  lưu đày, nhưng  đường sẽ ban cho một chén rượu độc.”
 
Ngu Phi gật đầu xem  Ngu Sương vẫn là  thể tránh khỏi cái c.h.ế.t.
 
 thiện ác  báo, mỗi  đều  gánh trách nhiệm cho  lầm  gây .
 
“Phi Phi đừng buồn.” Cảnh Thương nhét nửa miếng bánh  miệng nàng: “Phụ hoàng nhớ đến việc hôn sự của chúng   định, lệnh cho  cùng quan viên Lễ bộ đến nhà họ Ngu ở Thục quận, chính thức đưa sính lễ.”
 
“Ơ?” Mắt Ngu Phi sáng rỡ: “Vậy là chúng   thể xuất cung du ngoạn ? À , là phụng mệnh  đường.”
 
Cảnh Thương gật đầu, xoa xoa tóc mái nàng: “Nửa năm qua,   nàng chịu nhiều ấm ức.”
 
Ngu Phi nuốt mạnh miếng bánh, hậm hực: “Chàng   ,  ở trong cung sắp buồn c.h.ế.t !”
 
Nàng lườm  một cái: “Chẳng lẽ     định để   xe ngựa nhét đầy rương hòm, ăn ba bữa  màn thầu với cháo loãng nữa hả?”
 
Cảnh Thương chắp tay  bộ dáng cầu xin: “Tổ tông ,   nàng rộng lượng tha cho  . Chuyến ,  sẽ hầu hạ nàng đến mức  lòng  ý.”
 
Ngu Phi b.ắ.n cho  một cái liếc mắt quyến rũ: “Vậy  chờ xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-120-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi   xe ngựa rời kinh,  con đường lớn náo nhiệt phồn hoa,  qua  tấp nập như mắc cửi. Cấm quân mở đường phía , hai bên là hàng lính giương kích  nghiêm, ngăn dân chúng tiến  gần đội ngũ quý nhân.
 
Trong đám  cũng  những công tử tiểu thư ăn vận hoa lệ, ánh mắt thoáng vẻ hâm mộ  cảnh tượng long trọng .
 
Trong lòng Ngu Phi trào dâng bao cảm xúc.
 
Khi xưa nàng đến kinh thành như ôm một ngọn lửa nhỏ  giữa đêm tối  mép vực, chẳng  khi nào dầu cạn  gió lùa qua, ánh sáng  sẽ lụi tắt, còn nàng thì rơi xuống đáy vực vạn trượng.
 
Nàng  từng nghĩ,  một ngày   thể vinh quang trở về cố hương thế . Thái tử từng đòi g.i.ế.c nàng, giờ  nâng niu như trân bảo, lúc nào cũng sợ còn  chu đáo đủ đầy.
 
Linh hồn lưu lạc hai kiếp cuối cùng cũng tìm  chốn nghỉ ngơi bên cạnh .
 
“Phi Phi,  ?” Cảnh Thương thấy mắt nàng ánh lên lệ quang.
 
Ngu Phi chớp mắt, mỉm : “Ta  từng nghĩ  ngày sẽ gả cho .”
 
Ở hiện đại, nàng sống phóng túng, quan điểm về hôn nhân hoặc là chọn môn đăng hộ đối kết  lợi ích, hoặc là suốt đời  lấy ai, vui chơi nhân gian.
 
Về cổ đại thì vác theo một núi tiếng , chỉ mong sống  ngày nào  ngày , nào còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện cả đời.
 
Cảnh Thương nhéo mũi nàng: “Ta  mơ cũng  ngờ, bản  chọn tới chọn lui, cân nhắc bao  cuối cùng  cưới  một tai họa như nàng.”
 
“Đường lớn thênh thang  , cứ đòi chen lên chiếc cầu độc mộc, trách ai ?” Ngu Phi liếc mắt.
 
Cảnh Thương ôm nàng  lòng: “Hai mươi năm  theo khuôn phép, giờ   thử bước con đường  giống ai cùng nàng.”
 
Hai  nhắc đến chuyện  đường, Ngu Phi bỗng nhớ  chuyện Cảnh Thương  ám sát ở Thục quận, liền hỏi: “Người  theo chúng    đủ chứ? Đừng để  lòi  mấy ‘sơn tặc’ nữa nhé?”
 
Cả hai đều hiểu rõ — ‘sơn tặc’ Thục quận là  của Cảnh Dật giả trang. Cảnh Thương trầm ngâm, nghiêm giọng: “Cấm quân và thị vệ hơn vạn . Phụ hoàng còn trao  một tấm lệnh bài, nếu  bất trắc,  thể điều binh mã các châu dọc đường bất cứ lúc nào.”
 
Như nhớ  điều gì: “Bên quân đội nhà họ Thục ở Tây Bắc, triều đình   tướng, ba tộc Thục gia đều  lưu đày, tâm phúc đồng mưu cũng  bãi chức đày  xa,  thể nổi sóng nổi gió gì nữa.”
 
Ngu Phi gật đầu, nàng chỉ sợ tàn dư phe Cảnh Dật vẫn còn mưu đồ quấy phá.