Dọc đường, Ngu Phi khi thì tựa, khi thì  lười trong chiếc xe ngựa rộng rãi hoa lệ, mỗi bữa đều  dùng những món ăn mặn nhạt tinh tế do ngự trù chuẩn , thi thoảng  cùng Cảnh Thương "vui chơi" vài trò nhỏ khuây khỏa  tâm. Hành trình cứ thế êm đềm trôi qua, chẳng mấy chốc  đến dịch trạm mà   hai  từng cãi .
 
Cảnh Thương hình như  chút chột , sai  mời đầu bếp Thục quận tới , chuẩn  hẳn một bàn đặc sản.
 
Hắn mời nàng   ghế .
 
Ngu Phi  bàn ăn đầy món: đầu thỏ cay tê, thịt bò lát mỏng, cá quế kho khô, giò heo Đông Pha… so với bữa  từng ăn ở đây, chỉ  hơn chứ chẳng kém.
 
Nàng thong thả  xuống, hỏi một cách thờ ơ: “Đây là  bồi tội với  vì chuyện năm xưa ?”
 
Cảnh Thương mỉm : “Chỉ là chút lòng thành, mong phu nhân vui lòng nhận cho.”
 
Hắn   chịu theo lời nàng mà  chuyện, Ngu Phi dứt khoát  thẳng: “Khi đó   ở đây gọi một bàn đầy món ngon, cố tình thong thả nhấm nháp từng miếng  mặt , một   nhịn đói cả ngày,    cố ý chọc giận , cho   mà   ăn ?”
 
Cảnh Thương ngập ngừng giây lát,   vẻ nghiêm túc đáp: “Không giấu gì nàng, bữa đó là bữa ăn thoải mái nhất của  từ khi quen nàng đến nay.”
 
Ngu Phi tức đến đỏ mặt, trừng mắt lườm , thấy  vẫn  hả giận, còn giơ tay đ.ấ.m lên n.g.ự.c  mấy cái: “Đồ bụng   xa!”
 
Cảnh Thương nắm lấy tay nàng, cúi đầu ghé sát tai nàng  khẽ: “Tối nay còn  thứ  xa hơn nữa, phu nhân   thử ?”
 
“Ai mà thèm.” Ngu Phi nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió: “Thân thể tôn quý như điện hạ, lỡ  leo lên ,    đá xuống thì .”
 
Lúc , khi Cảnh Thương nghỉ  trong gian phòng  tại dịch quán cũng từng  Ngu Phi cưỡng ép “cưỡi lên lưng hổ” từ sáng sớm. Khi   đúng là    một chữ “cút”.
 
Giờ đây nàng vẫn nhớ mãi  quên, còn đem  trách móc,  liền vuốt ve eo nàng, nhẹ nhàng xoa nắn đầy ẩn ý: “Trên xe ngựa, nàng đè    bao nhiêu ,  nào cũng  chịu xuống, còn giữ chặt  bắt tiếp tục. Eo của Phi Phi uốn lượn  đến thế,  ngày nhớ đêm mong, dứt cũng  nỡ dứt.”
 
Vì   bên ngoài,  cố ý  khẽ,  thở nóng hổi phả lên cổ nàng, như thể  con sâu nhỏ đang bò lên da thịt, tê dại mà ngưa ngứa, trong nháy mắt lan khắp  , khiến xương cốt nàng như mềm nhũn .
 
Nàng mềm giọng trừng mắt  : “Cảnh Thương,  phát hiện  học hư .”
 
“Gần mực thì đen.” Cảnh Thương nhéo nhẹ thắt lưng nàng: “Nhờ  nàng là danh sư mới dạy  đồ  giỏi như .”
 
Ngu Phi: “……”
 
Nàng thấy  càng lúc càng  kỹ năng trêu chọc của  lấn át, nam nhân mà  ăn mặn quen , đúng là khó đối phó.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-121-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Đêm đó, Cảnh Thương quả nhiên  bày trò mới. Ngu Phi cầm một sợi dây xích vàng gắn chuông nhỏ, cố tình hỏi: “Thứ  là gì đây?”
 
Cảnh Thương  như : “Đại tiểu thư Ngu gia kiến thức uyên bác, chẳng lẽ đến thứ  cũng   ?”
 
Ngu Phi  chút chột .
 
Nguyên chủ từng là khách quen nơi phong nguyệt, bản  nàng cũng là học giả “ sách vạn quyển”, đương nhiên  món  là thứ gì.
 
Nàng cầm chiếc chuông lắc lắc, hứng thú  : “Thấy , nhưng  từng dùng,  là  đây  mẫu cho  xem thử?”
 
Cảnh Thương bế nàng  xuống ghế, cầm chuông chu du từ cổ nàng lăn xuống.
 
Ngu Phi vốn , thứ   hoa văn khắc bên ngoài, bên trong chứa thủy ngân, gặp nhiệt sẽ rung, âm thanh tựa tiếng ve, là đồ cổ nhân thường dùng để gia tăng khoái cảm.
 
 chỉ khi tự  trải nghiệm, mới hiểu  uy lực thật sự.
 
Làn da nàng  chuông lăn qua như  vô  con sâu chui  c.ắ.n nhấm, ngứa ngáy khó chịu, cảm giác như một tia lửa lan tràn, trong khoảnh khắc thiêu rụi  bộ  thể nàng.
 
Cảnh Thương  : “Phi Phi chịu nhận lời bồi tội của  chứ?”
 
“Chịu, chịu mà.”
 
Ngu Phi gật đầu lia lịa,  đầu ngón tay  còn dính giọt lấp lánh,  hổ đỏ bừng mặt,   giả bộ vô tâm đưa lên mút nhẹ, tặc lưỡi như đang nếm mỹ vị: “Ngọt thật.”
 
Ngu Phi: “……”
 
Hắn sinh  với khuôn mặt cao quý như tuyết  đỉnh núi,  thể xâm phạm,  mà    mấy hành vi  hạ lưu  mê hoặc thế , khiến lòng nàng bắt đầu nhộn nhạo  yên.
 
Nàng  quyến rũ: “Chỉ nếm bằng miệng thì ngọt ba phần,   lấy  thử mới  mười.”
 
Ánh mắt quét xuống  vạt áo : “Còn nữa, bồi tội  thể chỉ dùng tay,  dùng vũ khí thật mới thể hiện thành ý.”
 
Cảnh Thương  nàng,  đầy ẩn ý: “Phi Phi còn nhiều sức thế, đều do  nãy  nương tay quá .”
 
Sau đó  tiếp: “Nàng  nếm  vị ngon từ chiếc chuông,  thì ,  thể thiên vị.”