Ngu Phi  ngờ hồi hương  long trọng đến thế,  đám mũ quan đông nghịt , e là quan viên cả Thục quận đều đến đủ.
 
Thấy nàng ngẩn , Cảnh Thương bóp nhẹ tay nàng,  hiệu cho đám quan viên  dậy.
 
Phụ  nàng dẫn theo cả phủ họ Ngu đến bái kiến.
 
Cảnh Thương để thể hiện thành ý, còn phụ  nàng thì  kết thiện duyên, nên mời  bộ quan viên về phủ dùng cơm.
 
Trong yến tiệc, rượu mời nối   dứt, quan viên đến chúc mừng từng tốp từng tốp, Ngu Phi  đến tê cả mặt, cuối cùng một  quen cũ chậm rãi bước .
 
Là vị Thái thú áo đỏ năm nào, nay chỉ là một huyện lệnh áo xanh, nâng chén hướng nàng: “Cô nương quả là phúc khí sâu dày. Vi thần và tiểu nhi từng đắc tội cô nương, nay  tỉnh ngộ hối hận, chỉ mong cô và điện hạ độ lượng, thứ tha cho  lầm của chúng thần.”
 
Ngu Phi nhớ    mặt  từng cùng nhi tử âm mưu hạ t.h.u.ố.c nàng, mưu toan cưỡng ép nàng  vợ.
 
Khi đó, Thái thú phụ tử tưởng nàng là ân nhân cứu mạng của thái tử, mà trong địa phận Thục quận  xảy  vụ cướp khiến thái tử trọng thương, theo luật, Thái thú tất nhiên  triều đình truy cứu. Vì , hai cha con đành gửi gắm hy vọng  nàng, mong nhờ  thể diện nàng mà  xử nhẹ.
 
Không ngờ chén t.h.u.ố.c   khiến nàng và thái tử “nên chuyện”.
 
Tất cả là do Ngu Phi tương kế tựu kế.
 
Nàng cụng ly với , biểu thị  truy cứu chuyện cũ.
 
Sau khi  rời , nàng  sang hỏi Cảnh Thương: “Bọn sơn tặc tập kích  vốn   do Thái thú sai  ,   vẫn giáng chức ?”
 
Dù triều đình  xử theo luật, chỉ cần Cảnh Thương  mặt ám chỉ vài câu,  chuyện  thể lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa .
 
Dù gì  cũng chỉ là một quan viên  ép cuốn  tranh đấu của hoàng tử.
 
Cảnh Thương xoay chén rượu, giọng lạnh như băng: “Đã là Thái thú, địa phương xảy  chuyện, chẳng nghĩ cách cứu vãn tổn thất, mà chỉ lo dùng thủ đoạn tà môn để trốn tội. Một nhà  sạch, lấy gì dạy thiên hạ?”
 
Ngu Phi gật đầu.
 
Thái thú để con trai giở trò với nàng, từ đầu   ngược với hai chữ “thanh liêm”.
 
Nghĩ , nàng bỗng thấy  hổ, bản    cũng chẳng mấy  quang minh  lạc.
 
Cảnh Thương dường như  thấu tâm tư nàng, nắm lấy tay nàng,  : “Phi Phi  thể  điều … với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-123-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi vùng vẫy một chút, nũng nịu: “Chỉ sợ  chịu  nổi.”
 
Hai  còn đang trêu đùa, thì phụ  nàng đỏ bừng mặt bước tới,  với Cảnh Thương: “Tiểu nữ nghịch ngợm, mong điện hạ   rộng lòng bao dung.”
 
Cảnh Thương vội  dậy nghênh đón: “Xin mời nhạc phụ .”
 
Phụ  của Ngu Phi ánh mắt  con gái, chậm rãi : “Ta chỉ  một đứa con gái. Mẹ con bé mất sớm  khi sinh nó, giờ con bé   gả đến kinh thành xa xôi.”
 
Có lẽ vì men rượu dâng cao, trong đôi mắt già nua  ánh lên vẻ ngấn lệ: “ Phi Phi đừng sợ,  sẽ dần dần chuyển việc  ăn ở Thục Quận về kinh thành,  lựa chọn một vài hậu bối  chí tiến thủ trong tộc, bồi dưỡng cho họ học hành thi cử, kinh thương kiếm tiền, để con ở trong hoàng cung, cũng  một ngoại tộc vững mạnh  hậu thuẫn.”
 
Cảnh Thương tiếp lời: “Xin nhạc phụ cứ yên tâm ,   con sẽ đặc biệt nâng đỡ  nhà họ Ngu.”
 
Ngu Phi  phụ ,    Cảnh Thương, vành mắt bất giác đỏ hoe.
 
Ở hiện đại,  khi  qua đời, nàng  từng cảm nhận  tình  chân thật, càng   tâm trí để nghĩ đến chuyện yêu đương.  khi đến cổ đại, hai   mặt ,  dựng nên cho nàng một căn nhà ấm áp và an  bằng m.á.u thịt của , chỉ mong nàng  vui vẻ,   ưu phiền.
 
Ngu Phi lấy khăn tay lau nước mắt, giọng run run: “Cảm ơn phụ .”
 
Rồi khẽ  với Cảnh Thương: “Cảm ơn phu quân.”
 
Cảnh Thương mỉm , siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng  lòng, nhẹ vỗ lưng an ủi những xúc cảm đang dâng trào trong lòng.
 
Nước mắt của Ngu Phi như cơn mưa tháng Sáu, ào đến  . Tối đó, Cảnh Thương cho các quan viên lui về nghỉ ở phòng bên trong viện của nàng, còn nàng thì mang canh giải rượu đến cho .
 
Nàng mặc một chiếc váy màu xanh sen nhạt, mái tóc đen buông lơi tự nhiên, chỉ cài một đóa phù dung màu hồng phấn bên tóc mai. Đó là bông hoa nàng sai  hong khô cẩn thận, khi  thấm nước, hoa trông sinh động như thật.
 
“Huynh , tỉnh ?”
 
Giọng nàng mềm mại quyến rũ, váy khẽ lướt khi bước  phòng trong.
 
Nghe tiếng, Cảnh Thương  dậy. Trước mắt là Ngu Phi trong bộ y phục xanh, tóc cài hoa phấn, yểu điệu bước tới.
 
Nàng như tiên nữ bước  từ đóa phù dung bên tóc , mỗi ánh mắt nụ , mỗi cử chỉ động tác, đều rực rỡ một cách cố ý, khiến tâm hồn   cách nào thoát  .
 
Nàng như rót độc  lòng .