Mà  thì cam tâm tình nguyện trúng độc.
 
Chỉ mong biển cạn đá mòn, tình  chẳng đổi.
 
- chính văn-
 
Lần đầu trở  Thục quận, Ngu Phi định cùng Cảnh Thương  ngoài dạo chơi.
 
Nàng thấy  mặc một bộ áo gấm xanh lam thì sửng sốt hỏi: “Chàng lấy   bộ quần áo  ?”
 
Ngu Phi ngạc nhiên cũng  oan uổng. Cảnh Thương  thì lạnh lùng bất động, nhưng thật    kén chọn trong chuyện ăn mặc. Theo thói quen của ,   gấm vóc thượng hạng thì tuyệt đối  mặc. Lần  nàng thấy  mặc loại vải bình thường thế , là khi  mất trí nhớ,  ép hạ .
 
Lúc  tự nguyện “hạ giá”, nàng thật sự  nghĩ  lý do.
 
Cảnh Thương hờ hững lườm nàng một cái: “Không  bộ nàng từng mua cho  , Ngu đại tiểu thư đúng là quý nhân  quên.”
 
Ngu Phi đỡ trán, một lúc lâu mới nhớ , đây chính là bộ đồ nàng từng giả vờ mua để qua mặt  lúc  đòi  chợ,   quan sai cầm tranh truy bắt nên  tạm trốn  một cửa hàng y phục.
 
Nàng  gượng: “Chàng còn nhớ  tấm lòng nhỏ bé  của  cơ .”
 
Cảnh Thương dường như cũng nhớ  trò bịp bợm khi xưa của nàng, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa: “Tấm lòng  nặng đến mức  nhớ mãi  quên, nên mặc  để... cảm nhận một chút.”
 
Ngu Phi mặc kệ lời trêu ghẹo, tiến lên khoác lấy cánh tay , khẽ cọ   n.g.ự.c , dịu giọng : “Ta   là  yêu ai yêu cả đường , tiếc  nỡ bỏ bộ đồ cũ mà  từng mua.”
 
Đôi gò bồng đảo mềm mại như quả đào tiên chín rộ cuối hạ, chỉ cần khẽ chạm sẽ khiến trái ngọt rung rinh, nước mật trào , hương thơm ngào ngạt. Cảnh Thương dường như  thể ngửi thấy mùi vị dụ hoặc .
 
Hắn huých nhẹ khuỷu tay: “Nàng chắc chắn  sẽ thương hoa tiếc ngọc?”
 
Ngu Phi chớp chớp mắt,  bộ ngây thơ: “Phu quân là hoàng đế tương lai, đương nhiên  yêu dân như con, nhưng nếu con cái  , thì đó là  của phụ   dạy dỗ . Nếu   gì sai, đó là do  dạy  nghiêm.”
 
Cảnh Thương nghẹn lời, hồi lâu mới bật : “Theo kiểu tà đạo của nàng, e là cổ thánh tiên hiền cũng  chọc tức đến sống  mất.”
 
Dưới nắng xuân ấm áp,  mỉm  như tuyết tan  đỉnh núi, hóa thành suối ngọt chảy về phía nàng. Ngu Phi thấy trong lòng như  dòng nước  gột rửa,   nhẹ bẫng, bèn kiễng chân hôn khẽ lên môi  một cái.
 
Cảnh Thương rung động, định hôn  nàng, ai ngờ Ngu Phi xách váy chạy mất.
 
Không    sáng sớm  nàng trêu chọc bứt rứt ,  lên xe ngựa Cảnh Thương  "khai pháo": “Lúc trong tiệm may nàng  đến kỳ là thật  giả?”
 
Ngu Phi lảng sang chuyện khác: “Tháng nào  cũng đến kỳ,  gì  thật giả?”
 
Cảnh Thương rành rọt từng chữ: “Ta   gặp quan sai, nàng vội kéo   tiệm y phục .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-124-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Ngu Phi: “…”
 
Đã  dối thì  chuẩn  tinh thần  ngày  lật tẩy.
 
Nàng bèn buông xuôi: “Là m.á.u gà.”
 
Cảnh Thương bày  vẻ mặt “quả nhiên”, như Gia Cát  phe phẩy quạt lông, tính toán  sai chút nào.
 
Hắn lườm nàng: “Nếu nàng chịu đem cái đầu  dùng  việc chính, giờ   thể độc lập gánh vác việc nhà họ Ngu .”
 
Ngu Phi vốn là tiểu thư hiện đại, chỉ thích  sâu gạo lười biếng, nguyên chủ cũng chẳng khác mấy. Có ai thích suốt ngày cày sống cày c.h.ế.t ?
 
Nhìn  bên cạnh  thì, Cảnh Thương là một ngoại lệ.
 
Nàng đùa nghịch tay , vuốt từ ngón cái đến ngón giữa, nghiêm túc : “Thời cổ đại  sĩ nông công thương phân tầng như trời với vực,  chỉ trong nửa năm  vượt qua  cách đó,    đang dùng đầu óc  việc chính ?”
 
Nàng điểm nhẹ  ngón giữa của , ranh mãnh : “Trừ khi   cho rằng  là việc chính quan trọng.”
 
Cảnh Thương nhấc tay nhét ngón tay  miệng nàng: “Cái miệng  của nàng…”
 
Như chợt nhận  điều gì,  hỏi: “Cổ đại gì cơ, nàng    bản triều?”
 
Ngu Phi khựng .
 
Chợt nhớ  xưa sẽ  tự gọi thời đại  là “cổ đại”, chỉ   mới gọi .
 
Nàng trầm ngâm  : “Chàng nghĩ  là  bản triều ?”
 
Cảnh Thương nhớ  từ  đầu gặp nàng đến giờ.
 
Khi , nàng ngạo mạn xấc xược, tuy xinh  nhưng giống như cái vỏ rỗng,     thấu ngay từ ánh mắt đầu tiên.   khi  mất trí nhớ gặp  nàng, khi thì ngây thơ như thỏ non, lúc  ranh ma như lươn cá, muôn hình vạn trạng, chẳng khác nào hồ ly tinh trong truyện cổ, mê hoặc cả  tâm  .
 
Hắn nâng cằm nàng lên, trêu: “Không  nàng là yêu quái nhập xác đấy chứ?”
 
Ngu Phi l.i.ế.m môi, giọng dò xét: “Chàng sợ ?”
 
Cảnh Thương ôm eo nàng, chóp mũi chạm chóp mũi,  khẽ: “Không sợ. Chưa thấy yêu quái nào yếu đuối thế  hết.”
 
Tay  trượt lên, khẽ chạm  vết thương cũ  vai trái nàng.
 
Ngu Phi lập tức xìu xuống, chẳng còn tâm trạng diễn kịch “yêu  –  yêu” gì nữa.