Tình cảm  mật đến , nàng cứ ngỡ đến ngày thành  sẽ  còn gì hồi hộp, ai ngờ đêm qua  hồi hộp đến mức mất ngủ,  chợp mắt một cái   gọi dậy.
 
Đội ngũ rước dâu đến, Ngu Phi bái biệt phụ . Qua lớp khăn voan mỏng, nàng thấp thoáng thấy  bóng dáng Cảnh Thương.
 
Dưới ánh nắng rực rỡ,  lưng tuấn mã,  vận lễ phục đỏ, đầu đội kim quan, như thần minh giáng thế, kiêu ngạo  xuống trần gian.
 
Nhìn thấy nàng,  dường như mỉm  vui mừng, khiến  xung quanh xôn xao trầm trồ.
 
Ngu Phi  trong xe hoa  mái uốn cong và lọng che,  tiếng trống nhạc vang trời,   náo nhiệt ngoài xe.
 
Nàng vốn thích hư vinh, thích phô trương. Trước đây từng mơ, ngày nàng thành   khiến cả Bắc Kinh đều . Không ngờ đến thời cổ đại, danh vang cả nước, ngay cả phạm nhân trong ngục cũng  ân xá nhờ đại hôn của Thái tử.
 
Xe hoa tiến  hoàng cung, Ngu Phi cùng Cảnh Thương bái trời đất, bái tổ tiên, bái hoàng đế và hoàng hậu,  đó phu thê đối bái.
 
Cảnh Thương rút dải lụa đỏ từ tay cả hai, nắm lấy tay nàng, dắt nàng  về phía Đông cung  mặt bách quan.
 
Theo lệ, tân nương  cửa  bước qua lò than và yên ngựa, tượng trưng cho xua đuổi xui xẻo, cầu bình an may mắn.  khi đến cửa Đông cung, Cảnh Thương  bế bổng nàng lên.
 
“Điện hạ, tân nương  tự  bước qua, ngài như  là trái lễ tổ tông…” Ma ma vội nhắc nhở.
 
Cảnh Thương  nàng một cái, ma ma lập tức lùi , im bặt.
 
“Ngày thành ,  đừng  quá như thế.” Ngu Phi nhẹ kéo tay áo .
 
Cảnh Thương mỉm , cúi đầu, khẽ : “Ở Đông cung, nàng là tổ tông của , mà tổ tông thì  cần tuân theo quy củ.”
 
Ngu Phi chợt cảm thấy, trong chiếc lồng son gọi là hoàng cung , dường như    bẻ gãy chấn song, cho phép nàng tự do bay  bay .
 
Lúc Cảnh Thương rời  một lát, Ngu Phi ăn một bát bánh chẻo, nghĩ rằng   sức thì mới  thể thẳng thắn với  một  chuyện.
 
Cảnh Thương dự tiệc   men nhè nhẹ,  đến gần nàng  ngửi thấy hương rượu thoang thoảng.
 
Dưới sự hướng dẫn của ma ma, hai  cùng ăn mâm hợp cẩn. Đợi   lui hết,  ôm nàng  màn.
 
“Khoan ,   chuyện   với .” Ngu Phi giữ tay  .
 
“Gấp lắm ? Không thì để mai hẵng .” Cảnh Thương  vội vã: “Phi Phi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-127-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Không gấp, nhưng nhất định   đêm nay.” Ngu Phi cân nhắc lời, “Chàng nhất định   ,  mà  yêu bao lâu nay rốt cuộc đến từ .”
 
Cảnh Thương sững .
 
Hắn cảm thấy bí mật giữa  và Ngu Phi chỉ còn cách một  thở. Hắn chỉnh  áo nàng, gọi  mang canh giải rượu .
 
Ngu Phi   giường,   đối diện  ghế, trong điện đèn đuốc sáng rực, hương trầm lượn lờ. Nàng giống như phạm nhân  vành móng ngựa, đang chờ thẩm phán đối chất.
 
Nàng siết chặt tay, chậm rãi : “Thật ,    là Ngu Phi  bắt cướp , ép , đ.á.n.h gãy chân . Ta đến từ nghìn năm .”
 
“Lúc đó,   nghỉ học,  biển chơi,  may rơi xuống nước c.h.ế.t đuối. Mở mắt  thì thấy  đang  thương nặng. Sau khi  mất trí nhớ,    thấy là  – bản   thật sự.”
 
Cảnh Thương  biểu cảm gì, như thể  đoán  nàng là  xuyên hồn đến.
 
Hắn nhíu mày, gõ bàn, hỏi: “Nàng … nàng  thể…    chuyện như ?”
 
Ngu Phi nhớ  những việc   – nàng sai  tìm  cổ trùng, trộm tấu chương cầu hôn, trốn thoát qua mật đạo của Cảnh Dật khi gặp nạn… tất cả đều trùng hợp đến mức khó tin, khiến Cảnh Thương tra mãi   manh mối.
 
Nàng từ tốn : “Thế giới của  thực  là một cuốn sách,  là nam chính,  là vai phụ đoản mệnh. Ta xuyên   xác , vì    chuyện nên  lừa   là ân nhân cứu mạng,  còn hạ cổ, chỉ để thoát khỏi kết cục c.h.ế.t sớm.”
 
Nói đến đây, Cảnh Thương như chợt nhớ  gì đó, hỏi: “Cách giải cổ trùng  thì ?”
 
Ngu Phi khựng , lắc đầu: “Không  cách giải. Đến thời hạn thì tự mất tác dụng.”
 
Trên mặt Cảnh Thương thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng   bình thản, như thể  chấp nhận câu chuyện ly kỳ của nàng.
 
Ngu Phi mân mê ga trải giường,  tiếp: “Tấu chương cầu hôn, mật đạo, tất cả đều do    mà thôi.”
 
Cảnh Thương khẽ “ừ” một tiếng.
 
Thái độ của  lãnh đạm khiến Ngu Phi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
 
Chẳng lẽ   nàng là kẻ kì lạ, trong lòng sinh   cách? Cũng may hôm nay là ngày cưới, nếu  thái tử từ hôn, thì xem như tình yêu  kết thúc  lúc viên mãn nhất.
 
Ngu Phi bắt đầu nghĩ,  nên tự  cởi phượng quan và hỉ phục, lặng lẽ rời  .
 
“Bao nhiêu tuổi ? Đã đủ tuổi cập kê ? Phụ mẫu còn sống ? Có   tỷ  gì ?” Cảnh Thương trầm ngâm hỏi tiếp: “Cũng tên là Ngu Phi ? Ở đó… từng chơi bời nam nhân ?”