Nghe  hỏi một tràng như đổ đậu, trái tim Ngu Phi vốn đang rơi xuống đáy vực, chợt bay vọt lên ngực.
 
Nàng vội đáp: “Mười tám, mẫu  mất sớm, phụ  coi như  c.h.ế.t,   tỷ   liên quan gì tới . Ta tên là Ngu Phi, Có chơi qua nam nhân   chẳng    kể với   .”
 
Cảnh Thương gắng hiểu ý nàng.
 
Nàng  nàng mười tám tuổi, mẫu  mất sớm, phụ  và   tỷ  đối xử  . Trước khi đến đây, nàng cũng tên là Ngu Phi, từng qua  với hơn mười  đàn ông.
 
Hắn  chuyện phong lưu của nàng  cho nghẹn ngang cổ, khó chịu hỏi: “Trước đây nàng… cũng  từng yêu ai  ?”
 
Ngu Phi thấy vẻ mặt  như thể đầu đội một đám mây xanh biếc, nhớ đến cảm giác lo lắng khi    thẳng thắn thú nhận, bèn cố ý : “Phải đó,  thì   quyến rũ   đến độ  thể dứt  nổi.”
 
Cảnh Thương nhớ  vẻ phong tình uyển chuyển của nàng  giường, dịu dàng như tiện tay là , như  từng trải bao trận phong nguyệt.
 
Nhìn khắp cung điện tràn ngập sắc đỏ hỷ sự, trong lòng  chỉ thấy phẫn uất và nhục nhã, “vù” một tiếng  phắt dậy bước  ngoài.
 
Ngu Phi trông thấy Cảnh Thương thẹn quá hóa giận bỏ ,  mới nhận    chút đùa quá trớn.
 
Nàng cuống quýt  dậy, chạy nhanh đuổi theo, níu lấy tay áo , giành lời : “Nếu  để tâm đến chuyện  thể nữ nhi như , cần gì  đồng ý chỉ trói   một cái cây như ? Tương lai hậu cung ba ngàn giai lệ,     thể đêm đêm  tân lang.”
 
Cảnh Thương thở dài một tiếng,   đầu : “Ta chỉ là nhất thời  thể tiếp nhận, cần bình tĩnh một chút. Ta sợ  còn men rượu trong , sẽ  điều gì tổn thương nàng.”
 
Ngừng một chút,   tiếp: “Nơi  là điện ngủ của thái tử, dù    hài lòng với nàng, thì cũng nên là nàng rời , chứ     cuốn gói. Đông Cung ,  ai dám  nhạo nàng.”
 
Ngu Phi    những lời tự xét đầy chu đáo như , tâm trạng trêu đùa  bay biến sạch, nàng nắm lấy tay , chắn  mặt , cố ý ghé sát  ngửi một cái:
 
“Ghen tuông đến mức ,  là uống bao nhiêu vò dấm đây?”
 
Cảnh Thương thở dài,  : “Phải đợi nàng sinh tám đứa cho  mới giải hết mùi chua .”
 
Ngu Phi ngẩng đầu,  thấy trong mắt Cảnh Thương ánh nước thoáng qua như giọt lệ.
 
Nàng  chút hổ thẹn,  ngờ   để tâm đến mức .
 
Nàng  ngọt ngào: “Vừa  lừa  đó, đời  đời  của ,  thể lẫn trái tim đều chỉ  một   thôi.”
 
Cảnh Thương  cơn phẫn nộ cũng từng nghĩ, Ngu Phi thà c.h.ế.t cũng  chịu thông đồng với Cảnh Dật, phẩm hạnh kiên trinh như ,   thể là hạng  lăng loàn? Lại lo nàng còn nhỏ tuổi, nhan sắc tuyệt mỹ,  kẻ tiểu nhân  dã tâm lừa gạt.
 
Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng: “Bắt nạt  vui lắm ?”
 
Ngu Phi đáp trả: “Vừa   thẳng thắn,   im lặng mãi   gì, chẳng  cũng là lạnh nhạt  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-128-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Nàng ôm ngực: “Tim  sắp tan nát , còn tưởng đêm nay  ôm hành lý rời khỏi Đông Cung chứ.”
 
“Lúc đó  đang suy nghĩ…”
 
“Hửm?”
 
“Sợ nàng  cập kê,  thì  đúng là cầm thú.”
 
Ngu Phi  nghĩ tới điều , nhưng thời cổ đại con gái  khi cập kê mới  học hành, nàng    còn  học, khiến  hiểu nhầm nàng vẫn là tiểu cô nương.
 
Cảnh Thương  : “Ta còn sợ nàng nhớ nhà, nơi đây trời rộng đất lớn,  chẳng   nhân nàng.”
 
“Chàng và phụ  chính là   của .”
 
Ngu Phi chắp tay cùng : “Ông xã ,   xin chỉ giáo nhiều hơn.”
 
“Ông xã?”
 
Cảnh Thương nhắc , như thể  đầu  thấy từ , vẻ mặt đầy kinh ngạc.
 
“Là cách gọi chỗ , nghĩa là phu quân.” Ngu Phi giải thích.
 
“Vậy ‘phu nhân’ thì ?” Cảnh Thương tiếp lời.
 
“Chàng đoán xem?”
 
“‘Ông’ thì  với ‘bà’, là ‘bà xã’?”
 
“Điện hạ thật thông minh!” Ngu Phi “chụt” một cái hôn lên mặt .
 
Nàng kéo  đến tủ quần áo: “Ta  tặng  một món quà đến từ hiện đại, giờ đây nên vang lên đoạn nhạc: ‘Chiếc váy cưới trắng tinh, tay ôm bó hoa tươi,  như trong cổ tích…’”
 
Cảnh Thương  từng  giai điệu nào nhẹ nhàng vui tươi như thế, bên trong còn  những từ   hiểu như “váy cưới”, “cổ tích”, nhưng  Ngu Phi hát hân hoan như , khiến lòng  như đang  giữa lễ đường bái đường thành , niềm vui sướng và mãn nguyện trào dâng đến mức sắp tràn  khỏi lồng ngực.
 
Ngu Phi mở tủ, lấy  hai bộ y phục.
 
Nàng từng dùng chút tài vẽ phác sơ đồ bộ vest và váy cưới hiện đại, cung nữ và thợ trong ty phục sức kinh nghiệm phong phú, tay nghề khéo léo, dựa  miêu tả của nàng mà thật sự may   hai bộ .
 
Áo sơ mi trắng cổ  phẳng phiu, vest đen cắt may tinh tế, váy cưới trắng tinh ôm  xòe , chân váy bồng bềnh như đóa hoa nở rộ,  thoáng qua, giống với hàng hiện đại đến tám phần.