Nàng thừa , nha   cận của Ngu Sương nhiều  dò hỏi tin tức về Cảnh Thương. Dù  Ngu Sương   vẫn còn đất diễn, nàng cũng  cản,  nên Ngu Sương giờ chắc chắn  Cảnh Thương mất trí nhớ, còn là một vị quyền quý  quan phủ nghênh đón.
 
Ngu Phi  rảnh diễn kịch với nàng  bèn thẳng thừng: “Đừng diễn nữa, quý nhân  đến.”
 
Ngu Sương khựng , gượng : “Muội   hiểu ý tỷ…”
 
Đều là hồ ly ngàn năm, còn giả ma giả quỷ  gì? Ngu Phi lười vạch trần, hỏi thẳng: “Nếu một ngày   hỏi chuyện tỷ tỷ cướp quý nhân,  sẽ  thế nào?”
 
Ngu Sương cúi đầu, do dự hồi lâu, c.ắ.n môi, lí nhí : “Chuyện ai ai cũng , ...  còn  thể  gì khác .”
 
Thế là định  thật . Ngu Phi tưởng tượng dáng vẻ thường ngày của nguyên chủ, vung mạnh chiếc roi vàng mang theo bên  xuống đất kêu “đét” một tiếng, cả sàn nhà như rung lên.
 
Ngu Sương giật nảy lùi , Ngu Phi thong thả bước tới, nghịch nghịch cán roi, chậm rãi : “Ai ai cũng , mẫu   đang tĩnh dưỡng trong trang viên. Nếu   đây là một đứa con bất hiếu  điều trái với tỷ tỷ, thì cây roi  sẽ khiến cho bà  da tróc thịt bong, mất mạng cũng là điều nên , đúng ?”
 
“Cũng đúng thôi, dạy con  nghiêm, là  của …”
 
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ,   sai .”
 
Cái roi   vụt  đất mà là đầu óc Ngu Sương, nàng  lập tức bừng tỉnh,  quỳ  run rẩy : “Tỷ  từng cướp quý nhân, là tỷ phát hiện     vách núi, sai   cứu . Tỷ… mới là ân nhân cứu mạng.”
 
Ngu Phi gật đầu,   nàngm cơ  cũng  điều đấy chứ.
 
Nghĩ một lúc  hỏi tiếp: “Vậy còn đôi chân của ?”
 
“Khi chúng  phát hiện , chân     gãy .”
 
Ngu Phi mỉm , đưa tay cất roi   lưng: “Muội  hiếu thảo thế , chắc chắn di nương sẽ  an hưởng tuổi già trong trang viên.”
 
“Tiểu thư, đại tiểu thư thật quá đáng,  cưỡng ép hại quý nhân, còn  cướp danh nghĩa ân nhân của tiểu thư.” Nha  thấy Ngu Phi   thì tức tối .
 
“Lần  ả  gặp may thôi, đúng lúc quý nhân  mất trí nhớ.” Ngu Sương phủi phủi bụi  váy, mỉm  : “Lỡ một ngày nào đó ngài  nhớ , Ngu Phi chỉ là con châu chấu mùa thu,  nhảy  mấy ngày .”
 
“Tiểu thư  đúng, để xem ả còn kiêu căng  bao lâu.” Nha  phụ họa.
 
–
 
Quả nhiên, hôm  Ngu Sương   trong phủ Thái thú mời .
 
Ngu Phi cho  hỏi Ngu Sương  những gì với quý nhân, nàng   tất cả đều theo ý tỷ tỷ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-16-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Trong nguyên tác, di nương đúng là nhược điểm của Ngu Sương, Ngu Phi  truy cứu thêm.
 
 cách nàng nghĩ ,  chắc Cảnh Thương  đoán . Nguyên chủ vốn   tiếng là suốt ngày bắt nạt  .
 
Những việc nàng  hiện giờ chẳng qua là thừa lúc   nhớ  để che mắt, tiện thể khiến   ngủ với nàng, phát huy hiệu quả của cổ trùng.
 
Ba ngày trôi qua, như hạt cát trong đồng hồ cát từ từ nhỏ giọt đến cạn, tảng đá trong lòng Ngu Phi cuối cùng cũng  đặt xuống.
 
Hùng cổ  bám rễ trong cơ thể Cảnh Thương, dù    trúng cổ, cũng  còn cách nào nữa .
 
Mà nếu nàng  ,     thể  .
 
Ngu Phi  tò mò,   sức hút của cổ cái với cổ đực lớn đến mức nào.
 
Tối đó nàng mò đến phủ Thái thú, cầu kiến Cảnh Thương.
 
Cửa lớn phủ Thái thú đúng là dễ , Ngu Phi chỉ cần xưng là ân nhân cứu mạng của Cảnh Thương, gia nhân lập tức cung kính mời .
 
 mà xung quanh viện nơi  ở thì lính canh dày đặc như thùng sắt.
 
Nàng  rõ mục đích với một tên lính canh,    mời một vị đầu lĩnh.
 
Ngu Phi  cách ăn mặc, đoán chắc là thị vệ Hách Đao  cận của Cảnh Thương.
 
Hách Đao : “Mời Ngu đại tiểu thư về cho, chủ tử nhà   tiếp khách.”
 
“Ồ.” Ngu Phi mặt  đổi sắc, cố ý hỏi : “Không tiếp khách,  là  tiếp ?”
 
Hách Đao   mặt sầm , còn đen hơn cả y phục  , rõ ràng là cực kỳ ghét nàng.
 
“Người cao quý nên   ở .” Hắn ngừng  một lúc: “Nếu Ngu đại tiểu thư  chuyện gấp, cứ  thẳng,  sẽ chuyển lời đến chủ tử.”
 
Ngu Phi chẳng để tâm, mỉm  ngọt ngào: “Chuyện khuê phòng, đại nhân cũng chuyển lời ?”
 
Không để Hách Đao kịp biến sắc, nàng ngẩng đầu  vầng trăng sáng treo cao  trời, khẽ : “ là sĩ nông công thương,  phận khác  như trời với vực. Khi chủ tử nhà ngươi cần  thì ân cần ôm hôn, khi  cần nữa  viện cớ  gặp, tùy tiện sai một hạ nhân  đuổi khách…”
 
Vừa , ánh mắt nàng  ấm ức  về phía phòng ngủ trong viện, như đang tìm tên phụ bạc trong miệng .
 
Lời  dứt, thị vệ xung quanh đều cúi đầu, như hận  thể bịt tai ,    chuyện riêng của Thái tử.