Cảnh Thương cúi đầu  thấy một chấm đỏ rực nổi lên  làn da trắng ngần của nàng, như vết m.á.u tươi in  khăn trắng của tân nương đêm động phòng.
 
Quả thực là dấu trinh tiết.
 
Chỉ   thôi    cảm giác như đang lén  trộm  thể nàng, trong lòng như  sâu bò qua, mà con sâu    c.ắ.n ngay  nốt ruồi đỏ  tay nàng…
 
Hắn lạnh lùng hất tay nàng , lặp : “Chẳng liên quan gì đến .”
 
“Huynh ,   tin  ?” Nàng hét lên.
 
Ngu Phi bưng chén   uống hết còn  án, dội thẳng xuống cánh tay trái ,  dùng đầu ngón tay  sức chà xát: “Huynh xem , là thật đấy,   giả .”
 
Nàng kéo tay  áp lên chỗ đó: “Không tin thì  xoa thử xem…”
 
“Ngu Phi!” – Cảnh Thương như  bò cạp cắn, bất chợt hất tay nàng , hai tay thu  trong tay áo,  thẳng  nghiêm chỉnh – “Tôn ti khác biệt, cô nương chỉ là một thương nữ .” Hắn nhắc nàng nhớ  phận của .
 
Cảm thấy bản  phản ứng  thái quá,  hạ giọng, dịu hơn một chút để vớt vát: “Cha nàng là phú thương xứ Thục, nàng còn là đích nữ duy nhất,   chẳng  còn  kế thừa gia nghiệp ?”
 
Hắn  thể lấy nàng. Cho dù   thôi,  cũng thấy phiền.
 
Dù thấy Cảnh Thương tránh né  như rắn rết, nhưng trong mắt Ngu Phi, chẳng hề giống ghét bỏ, trái  là vì  đang động tình, sợ  nàng phát hiện thì đúng hơn.
 
Vừa  nàng mới chạm  , cổ cái trong  nàng  xao động như  uống t.h.u.ố.c bổ, cổ đực trong   chắc chắn còn quằn quại hơn.
 
Ngu Phi điềm nhiên  thoại để “rửa sạch tiếng oan”: “Hồi đó   hiểu chuyện,    xúi giục   kỹ quán. Đám đó giở đủ trò để moi tiền , hại   phụ  phạt quỳ mấy ngày trong từ đường. Rõ ràng là chuyện đau lòng,  mà  thành trò  trong miệng  khác.”
 
“Đừng  gì mà nam tử lương thiện. Rõ ràng là một tên háo sắc thấy   xinh  giàu,  gả  Ngu gia,   đồng ý thì   trả thù, tung tin đồn hãm hại,  nhục thanh danh của .”
 
“Lời đồn chỉ lừa  kẻ ngu. Huynh thông minh như , nhất định sẽ  tin mấy chuyện   nồi chõ đó chứ?”
 
Muốn lên giường với Cảnh Thương, nàng  đảo ngược trắng đen, biến  thành kẻ  hại.
 
Cảnh Thương  nàng tuôn một tràng như đổ đậu, lời thì  vẻ   đấy, nhưng thật giả thế nào thì cần cân nhắc .
 
Tài diễn kịch của nàng  thua gì “Phù dung ba màu”.
 
Từ biểu hiện nửa   nửa thôi hôm  của Ngu Sương thì dường như chuyện Ngu Phi  cưỡng ép ,  còn giả mạo Ngu Sương để đóng vai ân nhân cứu mạng  là thật.
 
Dù  nhà họ Ngu cũng  ơn với ,  chẳng buồn truy cứu ai với ai nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-18-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Cảnh Thương xua tay: “Được ,   , cô nương nên về .”
 
Ngu Phi  như  thấy thái độ qua loa của , hớn hở : “Huynh , đêm nay  đặc biệt đến 'Cởi gai nhận tội',  nhận lấy gai của  mới tính là tha thứ cho sai lầm đêm đó.”
 
Cảnh Thương: “???”
 
Ngu Phi thẹn thùng liếc  một cái, nửa quỳ xuống đất, cởi chiếc áo choàng đang mặc.
 
Ở vị trí cao  xuống, Cảnh Thương rõ ràng thấy tấm lưng trắng mịn của nàng  buộc ngang một cành gai xám nâu.
 
Vừa   còn thắc mắc  nàng mặc gì kỳ lạ, nhấc tay   thấy tay áo, thì  là kiểu váy múa của đào kép, phần  chỉ che  n.g.ự.c và bụng, phần  thì như trang phục thường.
 
“Huynh .” Ngu Phi lén kéo áo trễ xuống một chút, lộ thêm nét xuân kiều mỵ, khẽ nghiêng ,  đến bên chân , “Xin  nhận lấy cành gai .”
 
Nàng cúi  xuống.
 
Cảnh Thương cảm giác m.á.u khắp  đang dồn về bụng .
 
Hắn đưa tay day trán. Nàng thật nghĩ  là quân tử sẽ  động đến nàng,  là cố ý quyến rũ để trèo cao?
 
Toàn  nóng bừng như  con sâu trong bụng lao tới lao lui, gào thét  ăn nàng.
 
Hắn nhấp một ngụm  như để che giấu bản , cố   vẻ lạnh nhạt: “Ta tha  cho cô nương , cô nương  .”
 
“Huynh .” Ngu Phi   tiếng thở gấp và giọng run run của  nên cố ý bò sát  gần: “Giúp  cởi  , đeo cả đêm , đau lắm…”
 
Cảnh Thương nhắm mắt.
 
Xương bả vai nàng như cánh bướm giương cánh, vòng eo mảnh mai  gọn trong lòng bàn tay nam nhân, làn da trắng nõn  cành gai siết  những vệt đỏ, giống như dấu vết mờ ám giữa giường chiếu.
 
Hắn siết chặt hai tay, yết hầu chuyển động, nhưng  : “Ta sẽ gọi nha  đến giúp cô nương.”
 
“Huynh .” Ngu Phi như sợ  bỏ , bỗng ôm chặt lấy một bên đùi , hai bầu n.g.ự.c mềm mại chạm lên chân ,  như nức nở  như cầu khẩn: “Ta chỉ cần  thôi…”
 
Cảnh Thương sắp  nàng áp đến phát điên!
 
Nàng mà còn như  nữa,   dám đảm bảo   hóa thú tại chỗ, thực hiện nguyện vọng “chỉ cần ” của nàng   nữa.