“Ta tên gì?”
 
“Dạ… Ngu Phi.”
 
Nàng chỉ  lăn  ngất thêm  nữa.
 
Tuyệt vời, haha!
 
Trời đóng một cánh cửa sống  mở toang cho nàng một cánh cửa chết!
 
Không xuyên sớm,  xuyên muộn,  xuyên đúng ngay lúc phá nát cuộc đời nam chính!
 
Nguyên chủ Ngu Phi đúng chuẩn nữ phụ độc ác điển hình: thấy trai  là  cướp, cướp  thì  chiếm hữu,   lời là ăn đòn đến khi nào ngoan thì thôi.
 
Còn nam chính Cảnh Thương  chính là  cô  cướp từ tay   cùng cha khác . Cảnh Thương  như mộng, Ngu Phi định giở trò cưỡng ép, ai ngờ   cứng như thép, nhất quyết  chịu. Nguyên chủ nổi điên, sai  đ.á.n.h  gãy chân.
 
Ngu gia là đại thương gia  đầu vùng, Ngu Phi  là tiểu thư con vợ cả. Ai dè , nam chính  là Thái tử đương triều, con cưng của Hoàng đế và Hoàng hậu, đang  tuần thú thì gặp nạn.
 
Kết quả? Hoàng thượng nổi giận, ban cho cả nhà Ngu gia một vé  lưu đày, còn Ngu Phi thì  đ.á.n.h c.h.ế.t giữa trưa mưa tầm tã, m.á.u chảy thành sông.
 
Nữ chính lúc đó   cái xác nát bấy, tiếc rẻ than một câu: “Đẹp mà… tiếc thật.”
 
Nam chính thì chỉ khẽ lườm,  mỉa: “Đáng chết.”
 
…
 
Hiện tại, tay chân Ngu Phi lạnh như băng.
 
Giờ mà quỳ xuống gào  xin tha, đòi đền chân cho   liệu  kịp ?
 
Đừng quên, đây là Thái tử! Một   nuôi dạy để trị quốc, m.á.u lạnh là chuyện thường tình. Hắn mà  trả thù thì còn mặt mũi nào?
 
Ngu Phi  Cảnh Thương. Lúc   vẫn đang mê man, trông như một con mãnh thú ngủ đông. Còn nàng? Chỉ là một con gà con tập cầm dao.
 
Bây giờ g.i.ế.c  luôn    nhỉ?
 
 nếu nam chính chết, thế giới   sụp đổ ? Có bay màu luôn ? Lỡ như    xuyên  tiếp theo thì ?
 
Mà  g.i.ế.c cũng  . Ai chẳng    bắt cóc ngay  cửa Ngu phủ, bao nhiêu    thấy. Lỡ   triều đình điều tra , nàng chạy trời  khỏi nắng!
 
Chẳng lẽ  diệt khẩu cả thành? Không . Vượt quá khả năng !
 
Phía  là vực thẳm, phía  là nồi nước sôi, kiểu gì cũng chết...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-2-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
“Tiểu thư,  tên  xử  đây ạ?” Hộ vệ  một vẫn đang vác   như bao gạo, mệt gần chết.
 
“Quăng  phòng chứa củi nhé?” Hộ vệ  hai gợi ý.
 
Ngu Phi  thèm liếc hai tên tay sai của nguyên chủ, suy nghĩ một lát   lệnh: “Khiêng  phòng khách trong viện của  .”
 
“Hả?!”
 
Cả đám đồng thanh, miệng đứa nào đứa nấy như  nhét  quả trứng gà.
 
“Hả cái gì mà hả?” Ngu Phi  dậy, lườm bọn họ một phát sắc lẻm,  vẻ tiểu thư đỏng đảnh chính hiệu: “Vừa đ.ấ.m  xoa,  mới khiến  tự nguyện quỳ  váy  chứ.”
 
Tình tiết  thể lệch, nhưng nhân vật thì   sụp đổ!
 
“Vâng  !”
 
“Tiểu thư thật cao minh!”
 
“À, mời cho  thêm một lang trung nữa.” Ngu Phi dặn thêm.
 
Trong đầu nàng bỗng loé lên một ý tưởng. Nam chính lúc   một “ hệ thống”,  thể lợi dụng nó để tìm đường sống.
 
Lo xong cho nam chính, Ngu Phi đang chuẩn  thở phào nhẹ nhõm thì não chợt “ting” một tiếng: Khoan , còn một quả b.o.m nổ chậm trong nhà, chính là cô   cùng cha khác !
 
Cô     dạng . Theo nguyên tác, cô  chính là   cứu nam chính từ vực sâu đưa về. Ngày nguyên chủ Ngu Phi kéo   bắt cóc nam chính,   lén dúi cho cô   một miếng ngọc bội  khắc hình rồng, thì thầm: “Có mệnh hệ gì thì cầm cái   báo quan.”
 
Miếng ngọc    hàng thường, nó là vật bất ly  của Thái tử,  là   lai lịch. Mà giờ triều đình chắc chắn đang ráo riết tìm  thừa kế, nếu  ai mang món đồ  trình lên, cả một đoàn lính sẽ lập tức kéo đến Ngu phủ.
 
Đến lúc đó, vụ “cướp , đ.á.n.h gãy chân”  phanh phui thì thôi xong, nàng chắc chắn thành thịt băm.
 
Vậy là Ngu Phi gọi ngay hai tên tay sai  cận – nha  thật thà và hộ vệ  một, hạ lệnh tịch thu miếng ngọc  ngay lập tức.
 
“Lỡ    chịu đưa thì cứ bảo là vị ca ca  trai  nhờ chuyển cho   vật kỷ niệm tình yêu, hiểu ?”
 
Chuyện  vốn chỉ  hai  , giờ Ngu Phi cũng  thì cô   chỉ  hai khả năng: hoặc là nam chính mê sắc  của chị  nên phản bội, hoặc là  đ.á.n.h nhừ tử  ép khai  tín vật.
 
Dù nghĩ theo hướng nào thì miếng ngọc đó cũng  trả về, hết đường chối cãi.
 
Có lẽ vì  đây nguyên chủ đối xử với cô    gì nên giờ đám  hầu  việc cực kỳ nhanh gọn, cũng may.
 
Ngu Phi  xoa miếng ngọc trắng ngà mịn màng trong tay,   nha  tên Đinh Hương báo cáo: “Tiểu thư, theo lệnh , tất cả  xử lý xong. Không  sự cho phép của , Nhị tiểu thư  thể bước  khỏi viện nửa bước.”