Ngu Phi gật đầu suy tư.
 
Vật chứng   thu, nhân chứng  canh chặt. Không để nàng  chạy  báo quan, kéo lính đến gõ cửa thì Ngu gia khó mà  mạng.
 
Nói cho cùng, cô   đúng là  chọn phe.
 
Trong nguyên tác,  vụ đ.á.n.h gãy chân, nam chính thật sự  quăng  nhà kho. Muội   tranh thủ thể hiện tấm lòng, băng bó, đưa thuốc, an ủi đủ điều. Đến lúc nam chính khôi phục  phận Thái tử,  cũng  quên “ân nhân”, đưa cô  theo về kinh thành.
 
 đời  như phim ngôn tình. Cô   kịp hóa phượng hoàng thì  đụng  nữ chính “định mệnh” của nam chính, cuối cùng ân tình cũng trôi sông đổ bể.
 
Dù , xét tổng thể, cô  vẫn là  duy nhất trong nhà họ Ngu  cái kết  ,   yêu thì cũng  sống sung sướng đến cuối đời.
 
Ngu Phi đang miên man suy nghĩ thì Đinh Hương  rón rén lên tiếng: “Tiểu thư… cái  tên A Thương tỉnh . Người   qua xem  ạ?”
 
Ngu Phi chớp mắt, nhếch môi: “Xem!”
 
Ngu Phi  dậy, trang điểm chỉnh tề  gọi  dẫn đường. Trái tim cô vẫn luôn treo lơ lửng,  tưởng hạ xuống  thì   nhấc lên cao hơn. Sống  chết, tất cả đều trông cậy  khả năng diễn xuất của cô. Chỉ mong ông trời  thể ưu ái thêm một chút.
 
Ngu Phi  đến cửa,  thấy nha  bên trong đang  với Cảnh Thương: “Tiểu thư nhà  là   bụng nhất trần đời, lát nữa công tử gặp nhớ  cảm ơn  tử tế đấy…”
 
Ngu Phi khẽ mỉm . Chiều nay cô  dặn dò kỹ đám hạ nhân, nếu Cảnh Thương tỉnh  mà  mất trí nhớ, họ   rằng đại tiểu thư  cứu . Còn nếu ai lỡ miệng  hớ thì… chôn luôn,  phân bón cho hoa trong vườn.
 
Vào vai phản diện nàng vẫn luôn cẩn trọng, giờ là lúc   mặt  nam chính, diễn vai thỏ trắng ngây thơ lương thiện .
 
Ngu Phi hít một  thật sâu, giả vờ vui mừng bước  phòng.
 
“Huynh tỉnh  ?”
 
Cô nũng nịu cất giọng, tay nâng vạt váy bước .
 
Cảnh Thương ngẩng đầu, thấy một thiếu nữ xinh  kiều diễm đang yểu điệu  tới. Nàng mặc váy lụa màu lục nhạt, mái tóc đen như suối xõa dài, bên tóc mai cài một đóa phù dung hồng phấn, khẽ lay động theo từng bước chân.
 
Làn da nàng trắng như tuyết, chân mày cong vút, đôi mắt như móc câu,  sống mũi thanh tú là đôi môi hồng như cánh đào, cằm nhỏ gọn tinh tế. Cả  nàng tựa một đóa phù dung e ấp  chớm nở, rực rỡ giữa ánh nến vàng mờ ảo, khiến cả căn phòng như ngập tràn hương thơm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-3-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Ngu Phi đương nhiên trông thấy vẻ ngạc nhiên và kinh diễm  gương mặt Cảnh Thương.
 
Quả nhiên giống như trong truyện,  mất trí nhớ ! Thật đúng là kịch bản m.á.u ch.ó mà.
 
Lúc nguyên chủ sai  đ.á.n.h , đầu  vô tình  đập mạnh, dẫn đến mất  một đoạn ký ức tạm thời. Hắn quên hết  thứ về bản , cũng quên luôn mối hận với nguyên chủ. Hiện tại,  là một tờ giấy trắng, nàng  vẽ gì lên đó cũng .
 
Ngu Phi giả vờ e thẹn liếc  một cái, như thể    kỹ nên ngại ngùng, c.ắ.n môi hỏi: “Huynh thấy  ?”
 
Nàng từ từ  đến  bên giường, dịu dàng : “Không    đắc tội với ai mà họ  đ.á.n.h  thành  thế … Lúc  nhặt    chân vách núi,  sợ đến phát .”
 
Nàng bấm mạnh  lòng bàn tay để khóe mắt rưng rưng.
 
Cảnh Thương do dự  nàng, như đang cân nhắc thật giả, một lúc  mới lẩm bẩm: “Là… cô nương cứu  ?”
 
Ngu Phi chớp mắt, giọt lệ như chực rơi xuống, gật đầu thật mạnh, giọng ngọt như mật: “Là  đó!”
 
“Xin ,   nhớ gì cả.” Cảnh Thương đưa tay lên trán.
 
“Không  .” Ngu Phi nắm lấy tay áo  an ủi: “Ta sẽ mời đại phu giỏi nhất đến chữa cho ,  nhất định sẽ khỏe , trí nhớ cũng sẽ hồi phục thôi.”
 
Cảnh Thương gật đầu.
 
Ngu Phi trượt tay theo tay áo  xuống, đầu ngón tay vô tình chạm  cổ tay ấm nóng  lập tức rụt , thẹn thùng    cúi đầu, lắp bắp: “Nếu     nhớ  cũng  … Nhà  giàu,   thể nuôi .”
 
Nàng như một thiếu nữ mới  yêu, cố gắng thể hiện bản    trong lòng, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Phụ   là thương nhân nổi tiếng ở Thục quận, chỉ    là đích nữ,   con trai,   gia sản đều là của .”
 
Cảnh Thương thấy cô như  thì bỗng  .
 
Ngu Phi cúi đầu, lúc  mới nhận  tay  đang đặt  n.g.ự.c đầy đặn, vỗ nhẹ mấy cái, chỗ  như  bật tung khỏi vạt áo. Nữ phản diện lúc nào cũng n.g.ự.c to não rỗng.
 
Ngu Phi giả vờ  hổ, vội buông tay, hắng giọng  nghiêm túc : “Nói chung,  ở trong phủ của  là an  nhất. Ta sẽ cho  bảo vệ  chu ,  để bọn   đến hại  .”
 
“Đa tạ cô nương.” Cảnh Thương gật đầu.