Nàng và Cảnh Thương sớm tối bất định, Ngu Phi nghĩ rằng, nếu    về, để tránh   sắc mặt Ngu Sương mà sống, nàng  dặn phụ  chia gia sản  đôi, hai chị em mỗi  một nửa.
 
Tối qua phụ  uống  ít rượu,    nhớ gì  nữa.
 
Ngu phụ vỗ vai nàng, dịu dàng : “Phi Phi, con cứ yên tâm,    giấy phân chia rõ ràng, giao cho  tin cẩn .”
 
Ông như nhớ  điều gì, dặn dò: “Lần   kinh thành, đường sá xa xôi, vàng bạc châu báu  tiện mang theo,   bảo Đinh Hương chuẩn  cho con mười vạn lượng ngân phiếu. Nếu  đủ tiêu, cứ nhờ  nhắn ,  sẽ cho  mang tới tiếp.”
 
Ngu Phi tuy   nguyên chủ, nhưng cũng cảm động vô cùng, lau khóe mắt ướt, trấn an phụ  yên lòng.
 
“Tỷ tỷ thật may mắn, sinh   là đích nữ,   Thái tử ưu ái, khiến  thật sự ngưỡng mộ.” Ngu Sương mặc váy lụa xanh biếc, bỗng chắn ngang  mặt Ngu Phi.
 
Ngu phụ nhíu mày, thở dài: “Tiểu Sương, tỷ tỷ con mạo nhận công lao cứu mạng con cũng là bất đắc dĩ, chuyện  định , con đừng chấp nhặt với nó nữa.”
 
Ngu Sương chỉ  cong khóe môi,  hề nhường bước.
 
Ngu Phi  Ngu Sương như hổ chắn ngang đường, trong lòng lười biếng đảo mắt: “Muội      nhường cái ‘phúc khí to lớn’  cho  thế nào .”
 
Hồi xuyên qua,  cô  xuyên   Ngu Sương cơ chứ? Làm một nữ phụ ngoa ngoắt nhỏ mọn mà vẫn sống an  đến hết đời, còn  gấp trăm nghìn  so với nguyên chủ mở màn   chết.
 
Nghịch thiên cải mệnh,   ai cũng gánh nổi.
 
Nàng sợ Ngu Sương vì tư tâm mà giở trò, bèn khuyên nhủ: “Một  vinh, cả nhà cùng vinh. Một  tổn, cả nhà cùng tổn. Hy vọng   trân trọng cuộc sống hiện tại. Thái tử    dễ bấu víu,  phúc thì hưởng,   thì đừng cưỡng cầu.”
 
Sau khi Cảnh Thương khôi phục ký ức, Ngu Sương nhiều  đến phủ Thái thú cầu kiến. Có lẽ  “ghét lây” cả nhà họ Ngu vì nàng, nên chẳng ưa gì  nhà nàng nữa, dù Ngu Sương mới là ân nhân cứu mạng thực sự.
 
Nghe  chỉ gặp một , thời gian  đến nửa chén , về  Ngu Sương  tới,  đều tránh mặt  gặp.
 
Ngu Sương che miệng : “Tỷ   lý, nhưng chẳng  bây giờ tỷ cũng miễn cưỡng mới   ?”
 
Ngu Phi thầm nghĩ, chuyện đó khác. Nếu  vì giữ mạng, còn lâu nàng mới  nịnh bợ Cảnh Thương – đồ hoàng thất kiêu căng coi trời bằng vung.
 
Nói nhiều cũng vô ích, việc theo đuổi nam chính vốn là thiết lập sẵn  của nguyên tác dành cho Ngu Sương – nữ phụ. Trừ khi g.i.ế.c  cô , nếu  thì khó mà  đổi suy nghĩ cố chấp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-34-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Đinh Hương bên cạnh thúc giục: “Tiểu thư, đến giờ lên xe .”
 
Ngu Phi từ biệt phụ , càng  càng xa.
 
Ngu Sương  đoàn xe dài như rồng, đặc biệt là cỗ xe  mui trướng dát vàng .
 
Nàng   thể hiểu nổi, Thái tử  khi khôi phục ký ức,  vẫn còn  thiết với Ngu Phi, thậm chí mang nàng   kinh?
 
A Thận cũng kinh ngạc: “Tiểu thư,   xem đại tiểu thư  cho vị quý nhân  uống thứ mê hồn d.ư.ợ.c gì ? Lúc nhặt ,  còn tỉnh táo,  từng gặp đại tiểu thư     chứ? Dù  tin là đại tiểu thư phái tiểu thư  cứu, nhưng đại tiểu thư  cướp mất trong sạch của  , còn đ.á.n.h gãy hai chân,  chứng cứ rành rành thế ,  mà  vẫn  so đo, còn để ả  hầu hạ?”
 
“Trong cung chẳng thiếu mỹ nhân mà…”
 
Ngu Sương  xong lời chắc chắn như đinh đóng cột của A Thận, gật đầu hỏi : “Nếu  nam nhân đối xử với ngươi như …”
 
A Thận phẫn nộ: “Cho dù  đó   trai đến , nô tỳ cũng  ăn miếng trả miếng, thậm chí còn  gấp đôi để xả giận!”
 
Ngu Sương mỉm : “Ngay cả bọn thường dân như chúng  còn  khí khái , huống chi là một đấng thiên chi kiêu tử  vạn .”
 
A Thận kinh hãi: “Ý tiểu thư là… vị quý nhân  đưa đại tiểu thư  là để hành hạ lâu dài trả thù ả  ?”
 
“Cũng  chắc.”
 
Ngu Sương nhớ  thái độ của Thái tử  khi tỉnh táo gặp , dường như    Ngu Phi là kẻ giả mạo ân nhân cứu mạng, cũng đoán    ép  dối.    như  đang  ràng buộc bởi món nợ ân tình, giả vờ  để tâm.
 
“Có lẽ Thái tử cũng mê mẩn dung nhan của Ngu Phi, tự lừa  dối  mà cho rằng công và tội bù trừ, dù  thì nhà họ Ngu cũng  ơn với .”
 
“Á…” A Thận trừng mắt, hạ thấp giọng: “ đó là nỗi đau gãy chân mà! Một Thái tử như , chẳng lẽ  mê sắc đến mụ mị đầu óc?”
 
“Biết  đấy.” Ngu Sương nhún vai,  rạng rỡ: “  thì hy vọng là như lời ngươi .”
 
Vị quý nhân  mang Ngu Phi  là để khiến nàng  sống  bằng chết, từng bước từng bước chịu đựng trả thù, cho đến khi  ăn thịt róc xương, thiêu thành tro bụi.