Cảnh Thương  Hách Đao báo , Ngu Phi gọi cả một bàn những món  ăn tối nay, cùng nha  ăn no bụng phưỡn .
 
Ăn no uống đủ, nàng thấy dễ chịu, cổ đực cũng yên  .
 
Sau khi bôi t.h.u.ố.c xong,  đang  nghỉ  giường thì phòng bên vang lên tiếng phụ nữ gào  như quỷ kêu.
 
“Đi hỏi xem nàng    nữa?” Cảnh Thương gọi Hách Đao.
 
Vì hai  một mạng,   quan tâm đến an nguy của nàng nên  sắp xếp phòng nàng ở sát vách, bên ngoài  thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
 
Hắn  dùng t.h.u.ố.c mới, hai đầu gối đau đến thấu xương  ngủ , nàng còn náo loạn phá giấc.
 
Hách Đao  về bẩm: “Tiểu thư Ngu  là nàng đau chân.”
 
“Đau chân gì…” Cảnh Thương bật thốt,  chợt nghĩ đến chuyện   đau  dày vì nàng nhịn đói, e là nàng cũng  cộng cảm do cổ trùng,  khỏi dở  dở : “Đau c.h.ế.t nàng , đáng đời!”
 
“Tự  tự chịu!”
 
Hách Đao cũng , phụ họa: “Nàng đau đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt, lăn lộn  giường.”
 
“Đừng quan tâm.” Cảnh Thương  lệnh: “Nói với nàng, nếu còn kêu lên gây ồn, thì bịt miệng trói nàng  giường!”
 
Ngu Phi  lời Hách Đao truyền , mắng thầm Cảnh Thương   tính !
 
Hắn tự nguyện  rùa nhẫn nhục thì thôi,  còn bắt nàng chịu cùng. Một thiếu nữ xuân sắc đang  đau sắp c.h.ế.t đến nơi   ?
 
Trong đầu gối như  hai sợi thép đang siết lấy xương, mỗi lúc một chặt hơn, như thể  nghiền nát cả xương chân nàng.
 
Ngu Phi    : “Đại nhân  bảo điện hạ uống Ma Phí Tán giảm đau ,  chịu hết nổi …” (Ma Phí Tán tương đương t.h.u.ố.c tê hiện đại.)
 
Hách Đao khó xử: “Điện hạ  Ma Phí Tán hại não, nên ngài  dùng bao giờ.”
 
Nguyên văn đúng là Cảnh Thương  dùng. Lúc Ngu Phi mới xuyên tới, ở Ngu phủ từng thấy   t.h.u.ố.c đau đến mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ ròng, cũng khuyên  dùng nhưng  lắc đầu.
 
 nay khác xưa,  hết đau  giải quyết từ gốc.
 
Ngu Phi c.ắ.n môi, chống  dậy, lớn tiếng: “Đâị nhân   ? Không   c.ắ.n lưỡi tự sát, cùng  đồng quy vu tận! Muốn  c.h.ế.t già yên lành thì  nhanh lên!”
 
Hách Đao mặc cả: “Tiểu thư, điện hạ thật sự  uống cái đó. Hay  đưa  uống? nhé”
 
Đầu óc Ngu Phi  nhảy . Nàng uống thì đỡ đau hôm nay, nhưng nếu   ngày nào Cảnh Thương cũng dùng loại t.h.u.ố.c đau c.h.ế.t  , chẳng  nàng  uống Ma Phí Tán đến ngốc ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-37-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Rõ ràng  đây  dùng t.h.u.ố.c khác, nàng   thấy đau.
 
Tự dưng hôm nay đau c.h.ế.t  sống , hỏi Hách Đao mới  là   thuốc.
 
Mắt Ngu Phi đảo một vòng,  chằm chằm Hách Đao, nàng đưa đầu lưỡi  kẹp giữa hai hàm răng, ú ớ: “Đại nhân   ? Không  …”
 
“Tiểu thư, ! Ta  ngay!” Hách Đao như bay  khỏi cửa.
 
–
 
“Điện hạ, vì tính mạng,  uống .” Hách Đao dâng bát t.h.u.ố.c Ma Phí Tán  pha xong.
 
Cảnh Thương chén t.h.u.ố.c đen sì trong tay , nghiến răng: “Dám uy h.i.ế.p  kiểu , đợi đến lúc giải cổ,  sẽ đập nát từng cái xương   nàng!”
 
Hách Đao hùa theo: “Điện hạ, chúng  nhất định  đ.á.n.h nàng thành thịt nát mới hả  mối hận  hạ cổ hôm nay. Người mau uống .”
 
Cảnh Thương cầm lấy, uống cạn một .
 
--
 
Sáng hôm , Cảnh Thương  một cơ thể nữ nhân mềm mại đầy đặn đ.á.n.h thức. Hắn mở mắt , thì thấy  mà tối qua  còn tuyên bố sẽ đập nát xương đang    , hai   giao hoan xong xuôi.
 
“Ngươi  gì ?” Cảnh Thương túm eo Ngu Phi,  kéo nàng xuống: “Cút xuống!”
 
“Trùng cái nhớ phu quân mà.” Ngu Phi nghiêm túc đáp, hai tay ôm chặt cổ , cơ thể chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng cọ sát  n.g.ự.c .
 
Da đầu Cảnh Thương tê rần, thầm mắng nàng lỗ mãng, truy hỏi: “Ngươi  đây bằng cách nào?”
 
Hách Đao dẫn theo bao nhiêu thị vệ,   cản nổi một cô gái yếu đuối   võ. Là nàng quá giỏi lừa ,  đám  ăn   ?
 
“Không  điện hạ   giải cổ ? Chỉ  m.a.n.g t.h.a.i sinh con mới  hy vọng, Hách Đao  chuyện đó mà.”
 
Ngu Phi mang lời buột miệng hôm hai  trở mặt  lừa Hách Đao,   phản bác nổi, đành để nàng .
 
 lý do chính là, Đồng căn cổ mỗi tuần sẽ phát tác một . Nếu trong nửa tháng  giao hợp, chủ thể sẽ  phản phệ, ăn mòn huyết nhục và kinh mạch.
 
Từ  đầu gần gũi đến nay cũng gần một tuần , Cảnh Thương  là con rùa nhẫn nhịn quá giỏi, Ngu Phi thì  chịu nổi nữa. Sáng nay tỉnh dậy, nàng như suối xuân vỡ đê, đành nghĩ cách lẻn  phòng .
 
Cảnh Thương cũng  cổ trùng cần  giải nửa tháng một, nhưng thời gian còn  đến,  đẩy Ngu Phi : “Ngươi   ngoài. Đến kỳ  sẽ tự tìm ngươi.”
 
Lúc , Ngu Phi chẳng khác nào kẻ đói lả   ăn miếng thịt nướng thơm mềm nhất,   thể nhả  .