Hắn vốn định , nếu   khôi phục trí nhớ sẽ hậu tạ, nhưng thấy nàng   nuông chiều  giàu ,    nên trả ơn bằng châu báu gì cho xứng.
 
Nói cũng lạ, dù  nhà họ Ngu là đại phú ở Thục quận,    hề  ý nịnh bợ. Ngu Phi   nuôi , trong lòng  thậm chí còn cảm thấy một thương nữ như nàng…  xứng với .
 
Hắn  kiểm tra cơ thể , ngoài vết thương  thì da dẻ mịn màng, rõ ràng là   nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ. Rốt cuộc  là ai? Có vật gì   quen nào  thể chứng minh  phận của  ?
 
“Ngu cô nương…” Cảnh Thương mở lời: “Ta  hỏi, lúc cô nương tìm thấy ,     mang theo tín vật gì ? Hoặc   cùng ai ?”
 
“Không …” Ngu Phi mở to mắt, kiên quyết lắc đầu: “…  gì cả!”
 
Nhận   khẳng định quá nhanh, nàng chọc hai ngón trỏ  ,  hổ : “Huynh ,  còn mong tìm   nhà của  hơn cả  đấy… Huynh thì tuấn tú,  cũng xinh , chúng …” Hai đầu ngón tay khẽ chạm , chọc qua chọc .
 
Cảnh Thương dường như chẳng buồn để ý đến mấy tâm tư vụn vặt của nàng, day trán: “Ngu cô nương,   nghỉ ngơi.”
 
“Vâng.” Ngu Phi  dậy,   chăm chú một lúc  dặn dò: “Vậy  nhớ uống t.h.u.ố.c nhé, mai   đến thăm .”
 
Dứt lời, nàng mới lùi từng bước  rời .
 
–
 
“Tiểu thư,  thật lợi hại quá .” Đinh Hương  ngoài cửa  trọn cuộc đối thoại, giơ ngón tay cái lên khen.
 
Ngu Phi khẽ hừ một tiếng, vươn vai. Giả  tiểu thư nhà giàu ngốc nghếch cũng chẳng dễ dàng gì, lòng bàn tay nàng   bấm đến đỏ ửng.
 
Thổi thổi làn da đang ửng đỏ, nàng gọi hộ vệ một và hai tới. Họ là hai thuộc hạ trung thành nhất của nguyên chủ, nàng sai họ đến Vân Nam để  một việc lớn: tìm cổ trùng.
 
Đồng căn cổ - Một đôi trùng đực cái, sống c.h.ế.t cùng .
 
Nam nữ uống , cũng như .
 
Ngu Phi  đến loại cổ trùng  là do   của nguyên chủ cũng từng  dùng.
 
Trong nguyên tác,    Cảnh Thương đưa  kinh thành, nhiều  năn nỉ  nạp  Đông cung, nhưng  lòng như sắt đá. Muội   cam lòng bèn sai  tìm cổ trùng  cho  uống.
 
Nữ phụ thì vĩnh viễn chẳng đấu  nữ chính. Vì nhiều lý do, kế hoạch của   thất bại, còn  Cảnh Thương đuổi về Thục Quận, từ đó mộng  phượng hoàng tan thành tro bụi.
 
 Ngu Phi thì khác. Nàng nhất định sẽ thành công.
 
Cảnh Thương là nam chính, còn nàng — là Thượng đế.
 
…Với góc  bao quát tất cả.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-4-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
--
 
Ngu Phi ngày ngày đóng vai thiếu nữ si tình, hỏi han săn sóc Cảnh Thương,  sốt ruột đợi tin từ hai hộ vệ.
 
Chưa  mấy ngày yên , hạ nhân báo: Cảnh Thương  xe lăn,   khỏi phủ.
 
Ngu Phi: “……”
 
Hồi đó nguyên chủ đ.á.n.h  tàn phế  , giờ   đòi  khiêng   ngoài?
 
Hiện tại bên ngoài treo đầy cáo thị truy nã ,  mà  đó chẳng khác nào dâng dê  miệng hổ,  , rửa oan tuyên vô tội.
 
Người trong phủ tuy   bịt miệng,  dám hé lộ tin gì về Cảnh Thương, nhưng lúc nguyên chủ cướp , ai mà  liệu  dân qua đường nào  trông rõ mặt  ?
 
Nếu  tố cáo, quan phủ kéo tới lục soát, nàng  bắt thì c.h.ế.t chắc.
 
Ngu Phi như con kiến bò mép nồi dầu, chỉ cần sẩy chân là banh xác.
 
Cảnh Thương là  chính kiến mạnh, hạ nhân  chắc cản nổi .
 
Ngu Phi đành đích   mặt.
 
Tới sân viện, từ xa nàng  thấy Cảnh Thương   xe lăn  cửa phòng, vẻ mặt lạnh nhạt như sương, dường như  nha  bên cạnh khuyên nhủ đến mức sắp mất kiên nhẫn.
 
Nàng nở một nụ  ngọt ngào, mềm mại cất lời: “Thân thể   khỏe,     ngoài thế?”
 
Cảnh Thương thấy nàng đến, vẻ mặt thoáng hòa hoãn, dịu giọng : “Ngu cô nương đến đúng lúc. Ta thấy ở trong phủ buồn quá,   ngoài  dạo một lát, nhưng  trong viện ai cũng  sức cản trở…”
 
Ngu Phi trong lòng giật thót một cái.
 
Sự việc bất thường ắt  lý do. Cảnh Thương  thể  hiểu điều đó. Nàng  dọa  trong viện quá ác khiến bọn họ cực kỳ sợ  phát hiện  chân tướng,  gì dám để   ngoài?
 
Ngu Phi  quanh,  gượng: “Không   mà~ bọn họ chỉ thấy  quá… quá quý trọng sức khỏe của  thôi, yêu ai yêu cả đường  lối về, nên mới lo lắng …”
 
Thiếu nữ như chợt nhận   lỡ lời, vội cụp mắt, hai má phiếm hồng, hàng mi run rẩy như cánh bướm rập rờn giữa hoa.
 
Cảnh Thương  thấy bộ dạng , sự cảnh giác cũng giảm  nhiều.
 
Sáng nay  chỉ buột miệng    ngoài, ai ngờ nha , sai vặt hoảng như gặp đại họa,  sức can ngăn, cứ như thể  mà  là  bao giờ trở  nữa.
 
Người nào cũng phản ứng như ,    thể  nghi ngờ?