Ninh vương   lớn, nhưng đủ cho cả điện  thấy, ánh mắt   đều đổ dồn về phía Cảnh Thương, hoặc công khai hoặc kín đáo.
 
Cảnh Thương mỉm : “Chân   lành,  dám  lỡ Dương tiểu thư.” Rồi  sang hỏi ngược : “Sao, Ninh vương nóng lòng  ? Đệ coi trọng thiên kim nhà nào?”
 
Cảnh Thương gọi thẳng chức vị của Ninh vương, hai chữ “nóng lòng” còn nhấn âm đặc biệt. Ninh vương lắc đầu  ha hả: “Ta thì  , chỉ lo hoàng   phong cảnh Thục quận  mê mắt, quên mất   si tình đang đợi ở kinh thành.”
 
Đôi mắt đào hoa liếc qua Ngu Phi và Dương Chỉ, lời lẽ đầy ý châm chọc.
 
Ngu Phi: Người  , nồi từ  úp tới.
 
Ninh vương, Cảnh Dật, phản diện, phản diện thứ thiệt. Việc Cảnh Thương  ám sát ở Thục quận chính là do  giở trò. Một mặt vì lo  tra  đám quan viên Lương châu tham ô bạc cứu tế là tay chân , mặt khác  g.i.ế.c   ai , để dễ lên ngôi.
 
Hoàng đế  nhiều con, chỉ  hai  họ.
 
 hoàng đế sáng suốt, từ nhỏ  lập con chính thất  Thái tử, ban cho con thứ chữ “Ninh” để phong vương, ý đồ quá rõ ràng.
 
Mẫu tộc hoàng hậu bình thường, còn ông ngoại Ninh vương là đại tướng quân trấn giữ một phương. Hắn tự cho   tư cách tranh đoạt ngôi vị với Thái tử.
 
Trúc quý phi lên tiếng: “Dật nhi, con bớt  mấy câu .”
 
Ngu Phi  theo. Trúc quý phi, nàng  rõ, trong nguyên tác là một đóa mẫu đơn xinh  như tranh, nhưng gan như thỏ con, đến c.h.ế.t vẫn  hiểu    sinh   một đứa con to gan trời đ.á.n.h như thế.
 
Hoàng hậu : “Nếu Ninh vương  ý tiểu thư nhà nào, cứ  với bổn cung, bổn cung và thánh thượng sẽ cho con thành   Thái tử.”
 
Rồi dừng  một chút: “Thái tử thương  lành,   lòng lo chuyện hôn nhân cũng là chuyện thường tình, con đừng chọc  chỗ đau của nó nữa.”
 
Cảnh Dật cúi đầu: “Nhi thần  dám, nhi thần chỉ đùa mấy câu với hoàng  thôi.”
 
Ngu Phi ngoan ngoãn như gà con,  ăn dưa hóng chuyện.
 
Hoàng hậu mới thật sự là nhân vật lợi hại. Bà  giúp hoàng đế từ một hoàng tử vô danh trở thành  chiến thắng trong cuộc chiến đoạt đích. Vừa thông minh  xinh , thủ đoạn , phong thái cũng , nếu bà  tham vọng xưng đế thì chắc chắn sẽ là một nữ vương lưu danh thiên cổ.
 
Tiếc là bà chỉ  dạy dỗ con trai thành tài, và đúng là cũng chính là chiếc thước thép nghiêm khắc nhất trong đời Cảnh Thương.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-40-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Qua vài tuần rượu, Dương Chỉ nâng ly  , hướng về Ngu Phi: “Lâu nay  danh Ngu cô nương xinh  dịu dàng, hôm nay gặp  quả  sai. Thái tử  thương, phiền cô nương vất vả chăm sóc  đường.”
 
Trong nguyên tác, Dương Chỉ là nữ chính  xinh   nhân hậu. Khi nguyên chủ  xử phạt ở pháp trường,   vỗ tay reo hò vì hả giận, duy chỉ  nàng  tiếc nuối than rằng đáng thương  cho một nữ tử xinh  như thế.
 
Ngu Phi  kỹ. Dương Chỉ da trắng, ngũ quan thanh tú, tựa như một đóa lan thanh u trong khe núi, tỏa  hương thơm dịu nhẹ thanh nhã.
 
Trên  nàng cũng mang hương thơm như lan, nhưng Ngu Phi  thấy cay mắt,  lẽ là do gia vị từ món ăn  bàn nhỏ gây nên, nhưng trong lòng cũng chẳng khác gì  dấm hun đến chua xót.
 
Nàng thật sự   thừa nhận, cảnh tượng lúc , giống y như chính thất đang cảm tạ tiểu  .
 
Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Ngu, Ngu Phi  từng chịu qua nỗi tủi nhục như thế  bao giờ.
 
Lại còn là vì một tên nam nhân thúi nữa chứ.
 
Thấy nàng do dự, Cảnh Thương  đầu  nàng, Ngu Phi bắt gặp ánh mắt  vui của , bèn nâng chén rượu cụng ly với Dương Chỉ: “Đừng khách sáo, đây là việc  nên  thôi.”
 
Dương Chỉ  sững , dường như  sự nhiệt tình hào sảng của nàng  cho ngạc nhiên.
 
Lúc  Ngu Phi mới chợt nhớ ,  bàn tiệc, nếu   thiết thì  nên cụng ly,  xưa càng để ý điều . Nàng chỉ là một dân nữ,  mà  mặt tiểu thư của Tể tướng   xưng “nô tỳ”  “tiểu nữ”, đúng là chẳng nể nang ai cả.
 
Thôi, thích thế nào thì thế . Ngu Phi  cho  lệ   yên như chết.
 
–
 
“Trước khi  cung chẳng  nàng  sẽ thu bớt tính khí đại tiểu thư  ?” Trên đường trở về Đông cung, Cảnh Thương chất vấn nàng.
 
Nếu  vì để sống sót, Ngu Phi căn bản   gượng  đối mặt với bất kỳ ai, đặc biệt là vị hôn thê của nam nhân từng  quan hệ xác thịt với .
 
Nàng  về phía Cảnh Thương đang   kiệu, cố nặn  một nụ  ngọt ngào: “Tối nay thái độ của    ?”
 
Cảnh Thương thấy nàng  mà còn khó coi hơn , thở dài một tiếng: “Ở trong cung, hỉ nộ  nên lộ  mặt.”
 
Dương Chỉ nâng ly bắt chuyện, nàng đáp lễ chậm chạp, lời  bất kính cũng đành, đằng  khuôn mặt  sầm sì như thể    cướp mất của nhà họ Ngu mấy trăm lượng bạc.