Trên đường về, Hách Đao khuyên nhủ:
 
“Ngu tiểu thư,   Đông cung , lời  hành động khi  ngoài đều đại diện cho thể diện của điện hạ. Nếu   khéo,  ngoài tuy  dám chỉ trích cô, nhưng sẽ  điện hạ dạy dỗ  nghiêm.”
 
“Chuyện hôm nay, nhẹ thì Hoàng hậu sai hai ma ma tới dạy bảo cô nương, nặng thì  thể  đại thần dâng tấu,  Thái tử  cưới   dấu hiệu ‘sủng  diệt thê’.”
 
Hắn  ẩn ý:
 
“Ngôi vị của điện hạ  thì vững vàng, nhưng thực chất nguy cơ tứ phía. Người chúng  gặp ở Thục quận   lũ thổ phỉ ngốc nghếch, mà là thích khách  mục đích.”
 
Không   đến  cửa phòng từ lúc nào,  cúi : “Tại hạ chỉ  đến đây. Cô nương và điện hạ  gắn kết sinh tử, xin hãy nghĩ cho ngài nhiều hơn một chút.”
 
Ngu Phi im lặng. Nàng hiểu hết, chỉ là lúc giận thì khó mà nhẫn nhịn .
 
Dương Chỉ  theo bóng Cảnh Thương đang đưa tay đỡ trán  lâu.
 
Nàng cùng tỳ nữ nấp  khóm cúc, thấy  và Ngu Phi cãi vã   vui mà tan, vì ở xa nên   rõ họ  gì, chỉ thấy sắc mặt Thái tử giận dữ, còn nữ tử  thì nở nụ  khiêu khích.
 
Nàng  hiểu,  Thái tử  dẫn theo một thương nữ như  trở về? Vừa ngang ngược  vô lễ, chẳng  phân tôn ti trật tự.
 
Thái tử là kiểu  khắc quy củ  tận trong xương tủy.
 
Hơn nữa trông thái tử cũng chẳng  vẻ gì là thích nữ tử , tại   bao dung nàng đến ?
 
Hay là nữ tử đó quá khéo trong việc mê hoặc lòng ,  chiêu “lạt mềm buộc chặt”?
 
Thái tử trì hoãn hôn sự khiến nàng  chút thất vọng. Nàng   rằng   để ý đến thương tích ở chân của ,  thể đính hôn , đợi một hai năm  khỏi hẳn  mới thành  cũng  muộn.
 
 vì giữ gìn thể diện khuê nữ, lời  nàng  thể mở miệng, chỉ  thể giấu trong lòng.
 
Nàng càng sợ Thái tử sẽ giống như mấy vị hoàng tử trong truyện, chỉ yêu mỹ nhân nơi thôn dã,  màng thiên kim thế gia.
 
Hắn đối với nàng, luôn như một pho tượng thần treo nơi đại điện, chỉ  thể  từ xa,  thể  gần.  với Ngu Phi, pho tượng   thấy lời cầu nguyện si mê của phàm nhân, tuy tức giận nhưng cũng cúi đầu, lộ  cảm xúc.
 
Trong vô thức, nàng  một dự cảm… Ngu Phi chính là mối đe dọa lớn nhất trong hôn nhân của nàng và Cảnh Thương.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-42-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Nàng nhất định  cho  đến Thục quận điều tra kỹ về nữ tử .
 
Ngu Phi và Cảnh Thương đang giận . Hắn  cho nàng bậc thang xuống nước thì cũng đừng mong nàng chủ động  lành.
 
Có lẽ vì  mới hồi cung, công vụ bận rộn, ngày nào  cũng bận bịu bên ngoài hoặc ở tiền điện,  ít lui đến hậu viện. Có  vô tình chạm mặt ở hoa viên,  coi nàng như  thấy, nàng thì theo lễ nghi khẽ cúi  lấy lệ, cả hai như  xa lạ.
 
Nghe  hoàng hậu phái một ma ma và một cung nữ tới. Cảnh Thương giữ cung nữ , đuổi ma ma về.
 
Ngu Phi đoán, ma ma là để dạy nàng quy củ, còn cung nữ thì để tranh sủng.
 
Phim ảnh đều  mà.
 
Khi phi tần  cung nữ  thái tử sủng ái  hành vi  đúng mực, chủ mẫu lục cung sẽ phái ma ma tới chỉnh đốn quy củ, còn tặng thêm một mỹ nhân dịu dàng đoan trang để dập bớt sự kiêu căng của  cũ.
 
Ngu Phi chẳng lo Cảnh Thương sẽ sủng hạnh cung nữ nào. Hắn vốn thanh tâm quả dục,  còn  huyết cổ chế ngự, đoán chừng giữ cung nữ  cũng chỉ để giúp nàng che sóng chắn gió.
 
Dù  thì mạng  còn gắn chặt với nàng. Nếu chẳng may nàng  kẻ thù của  g.i.ế.c c.h.ế.t trong cơn giận,   kẻ si mê  ám hại trong âm thầm, thì chẳng  đời  sẽ game over ?
 
Sáng hôm đó,  khi ăn xong bữa sáng, Ngu Phi định chợp mắt thêm lát nữa thì cung nữ tới báo: Ninh vương đến, thái tử   ở Đông cung,   chỉ đích danh nàng  tiếp.
 
Ngu Phi: “???”
 
Chồn chúc tết gà, chẳng  ý  gì.
 
Nàng sửa soạn qua loa  tới.
 
Tác giả bộ truyện  chắc chắn là dân mê cái ,  chỉ miêu tả nam chính  như con trai của các vị thần, mà đến cả phản diện cũng tuấn tú đến mức đáng giận.
 
Đêm ở yến tiệc  tiện quan sát kỹ, ấn tượng chung về Ninh vương là kẻ phong lưu tuấn tú. Hôm nay gặp , quả nhiên là tên công tử bảnh bao hết sức.
 
Hắn mặc áo dài lam sắc công, ngũ quan  vài phần giống Cảnh Thương, nhưng đuôi mắt Cảnh Thương sắc lạnh rủ xuống, toát lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, còn mắt  thì đào hoa,  xếch, khi   như chứa đầy tình ý.
 
Hắn nửa  tựa  ghế, bắt chéo chân, ngón tay khẽ gõ gõ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Thấy Ngu Phi đến,   tủm tỉm gọi một tiếng: “Tiểu tẩu tử.”
 
Giọng  dịu dàng nhưng pha chút trêu ghẹo, như tên lưu manh đang chọc ghẹo kỹ nữ ở thanh lâu.