“Bản vương đang  chuyện với tiểu thư nhà ngươi,  đến lượt ngươi xen .” Cảnh Dật lướt mắt  hiệu, tên tùy tùng lập tức kéo Đinh Hương  ngoài.
 
“Nơi  là Đông cung, xin vương gia tự trọng.” Phản diện nào cũng  chút điên rồ, Ngu Phi lạnh giọng cảnh cáo.
 
“Ha, bản vương  gì ?” Cảnh Dật dang tay: “Bản vương chỉ   vài câu tâm sự với nàng thôi.”
 
Hắn ghé sát, giọng thì thầm dụ dỗ: “Ngu đại tiểu thư,   ở Thục Quận nàng là loại  thế nào, hoàng   thể chán ghét, nhưng   hợp khẩu vị của . Chúng  mới thật sự là cùng một hướng.”
 
Hắn như một yêu tinh dụ dỗ nàng sa ngã, giọng điệu mê hoặc tận xương: “Thứ hoàng   thể cho nàng,  cũng  thể. Hơn nữa còn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…”
 
Nói  nháy mắt một cái, như   nàng choáng váng.
 
Ngu Phi: “…”
 
Nguyên chủ mới là cùng đường với ngươi,   ,   !
 
Ở hiện đại nàng cùng lắm là phóng khoáng thôi chứ  từng  điều ác độc.
 
Cảnh Dật chắc là thấy  moi  gì về Cảnh Thương, bèn  lấy tiền  lấy sắc dụ dỗ nàng ?
 
Ngu Phi kiên quyết phủ nhận: “Ba   một điều cũng  thể thành thật, vương gia  tin  những lời đồn đãi đó ? Ta thật sự  hiểu ngài đang  gì…”
 
Dù  nguyên tác kết cục  định, phản diện   kết cục , bức tường  của nàng   thể đào !
 
Cảnh Dật dùng quạt nâng cằm nàng lên,  lạnh: “Xem , tiểu tẩu tử đây  uống rượu mời,  thích uống rượu phạt .”
 
Hắn lắc đầu than: “Thật đáng tiếc cho gương mặt  như  mà đầu  ngốc đến mức…”
 
Ngu Phi: “…”
 
Người  cả  lẫn lời đều trơn như mỡ,  tự phụ quá mức.
 
Cảnh Dật tiến  gần, cổ trùng trong cơ thể nàng vẫn luôn âm ỉ sục sôi, giờ như ăn  t.h.u.ố.c kích thích, nhảy nhót trong huyết mạch như  phá da xông .
 
Ngu Phi cảm thấy bất an,  đầu   ngoài cửa thì thấy Cảnh Thương dẫn một nhóm cung nhân  thẳng  điện.
 
Nghĩ đến hôm đó   nàng  bằng Dương Chỉ, nàng vẫn giữ trong lòng, cứ như thể    săn đón, còn nàng chỉ là cái bắp cải héo  ai .
 
Mắt Ngu Phi đảo một vòng, chợt nảy . Nàng giả vờ trượt chân, luống cuống đưa tay ôm lấy eo Cảnh Dật.
 
Cảnh Dật thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng, ngờ rằng  bẫy, chỉ dùng quạt đỡ eo nàng, đỡ nàng khỏi nàng ngã.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-44-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Các ngươi đang  gì ?!”
 
Chỉ một khắc, phía  vang lên một tiếng quát lạnh như băng.
 
Ngu Phi  yên tại chỗ, Cảnh Dật buông tay, cả hai đồng loạt hành lễ với Cảnh Thương.
 
Cảnh Dật : “Ngu cô nương trượt ngã,  tiện tay đỡ một cái.”
 
Ngu Phi thấy ánh mắt đầy giận dữ của Cảnh Thương găm thẳng về phía , cứ như thể nàng là kẻ ngoại tình  lưng phu quân.
 
Nàng  hề để tâm, phủi nhẹ ống tay áo: “Đang  gì chẳng  điện hạ  thấy cả  ?”
 
Cảnh Thương lạnh lùng lườm nàng một cái, như   chuyện  để  sẽ tính.
 
Hắn thu  sát khí, nghiêm giọng  sang Cảnh Dật: “Vương gia  ở phủ dạy bảo thuộc hạ cho , đến Đông cung  gì? Ta   mặt, vương gia ở cùng nô tỳ của , nam  cưới nữ  gả,  sợ  ngoài hiểu lầm, cho là ‘ăn cây táo rào cây sung’ ?”
 
Cảnh Dật khẽ phe phẩy cây quạt, hờ hững đáp: “Bản vương  sánh  với thái tử  minh thần võ,   Lương Châu mà vẫn tra   quan tham, giúp bản vương chỉnh đốn thuộc hạ.”
 
Ánh mắt  lướt qua Ngu Phi, như mang theo chút u buồn vương vấn, mỉm :
 
“Nghe  đất Thục nhiều mỹ nhân, hoàng  vui đến nỗi   về, hoàng  cũng  tìm một . Muội  Ngu cô nương tuổi hoa  nở, hoàng  đặc biệt đến hỏi một tiếng.”
 
Dường như nhớ  điều gì,  bổ sung:
 
“Hơn nữa cũng chẳng  cô nam quả nữ, nha  của Ngu cô nương và thị vệ của bản vương đều  mặt, hoàng  chớ nghĩ nhiều.”
 
Cảnh Thương  Ngu Phi, như  xác minh lời Cảnh Dật. Nàng thấy hai   đấu khẩu hăng say, bèn gật đầu cho  lệ.
 
Cảnh Thương  hiệu, Hách Đao đẩy   chính điện. Cảnh Thương  xuống vị trí ban nãy của Cảnh Dật, giả vờ vô tình hất rơi chén    dùng, “xoảng” một tiếng, nước  và mảnh sứ văng tung toé khắp nền.
 
Hắn giả bộ thở dài:
 
“Tiếc là  kịp hỏi  đồng đảng của tham quan,  nọ  sợ tội tự vẫn. Nếu Vương gia  manh mối nào, nhất định  trình lên triều đình, để chúng  cùng điều tra kẻ  . Dạng sâu mọt dám tham ô ngân khoản cứu tế, coi rẻ sinh mạng dân chúng, thì nên lột da róc xương, xử lăng trì mới .”
 
Cảnh Dật im lặng.
 
Ngu Phi  thấy đuôi mắt  khẽ giật giật, như đang cố nhẫn nhịn điều gì.
 
Trong lòng nàng thầm nghĩ Cảnh Thương đúng là giỏi châm chọc.
 
Tuy là tiểu thuyết ngọt ngào, nhưng vẫn đan xen tranh đấu quyền lực. Hai  họ  dài  dai, kỳ thực là vì chuyện  — Cảnh Thương tuy  đến Lương Châu, nhưng  điều tra  bằng chứng quan trấn thủ Lương Châu tham ô ngân cứu tế.