Mà tên quan  là  của Cảnh Dật. Hắn sợ triều đình tra  ngân khoản  mất thuộc về tay Cảnh Dật nên cố tình nhận tội  tự vẫn, nhằm cắt đứt quan hệ với cấp .
 
Thế là, tội của Cảnh Dật chỉ còn là “quản lý thuộc hạ  nghiêm”, chẳng liên can gì đến tham ô.
 
Cảnh Thương  rõ quan trấn thủ c.h.ế.t để bảo vệ Cảnh Dật, mới cố ý   điều tra “kẻ  ”, còn  phanh thây kẻ đó, ngôn từ ngụ ý, chỉ đích danh c.h.ử.i rủa, khiến Cảnh Dật  phản bác nổi.
 
Ngu Phi đang nghĩ mấy vòng vo rối rắm , chợt  Cảnh Thương hỏi: “Vương gia, lời    lý chứ?”
 
Hắn thật nhỏ mọn, mắng    còn bắt   gật đầu đồng ý.
 
Khóe môi Cảnh Dật khẽ nhếch lên một cái  khó nhận , thần sắc  phần mệt mỏi, như con công  hắt cả chậu nước lạnh  , chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, gượng :
 
“Hoàng   minh.”
 
Từng chữ như rít qua kẽ răng.
 
Cảnh Thương gọi   ấm , rót một chén  chậm rãi nhấp, phân phó: “Chuyện ngươi để ý   Ngu Phi, nếu  điều gì  bàn thì cứ  với , đừng tự tiện gặp riêng nàng.”
 
“Nếu ,   thì cho là vương gia đang theo đuổi  nàng. Người  ,  tưởng vương gia thèm thuồng nữ nhân của . Mà những kẻ gan lớn thì còn dám đồn đoán rằng ngươi dã tâm lang sói,  đoạt vị thái tử.”
 
Cảnh Dật cúi đầu: “Hoàng   quá lời, thần  tuyệt đối   ý .”
 
Cảnh Thương đặt chén  xuống, ý vị sâu xa : “Có   , trời  đất , vương gia ...”
 
Hắn ngừng  một chút, chuyển giọng: “Sắp đến giờ dùng bữa,  còn việc khác, vương gia lui .”
 
“Vâng.” Cảnh Dật thu quạt, khom : “Hoàng  ghi nhớ lời dạy của hoàng .”
 
Ngu Phi  theo bóng Cảnh Dật rời , cảm thấy nếu Cảnh Thương là mãnh hổ đầy trí tuệ, thì  chính là con sói  nhẫn nhịn.
 
“Sao ,  nỡ ?” Bên cạnh   hỏi.
 
Ngu Phi ung dung  xuống ghế, cầm chén   uống xong,  uống  đáp:
“Yêu thích cái  là bản năng của con , nữ nhân nào chẳng thích trai .”
 
Cảnh Thương lườm nàng một cái,  hiệu cho cung nữ bên cạnh. Cung nữ bưng một chậu bạc đến  mặt nàng, khom  : “Mời cô nương rửa tay.”
 
Ngu Phi tròn mắt  Cảnh Thương, vẻ mặt đầy khó hiểu.
 
Tay nàng trắng trẻo mịn màng, sạch sẽ  tì vết,  bày trò gì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-45-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Cảnh Thương thấy nàng đang cúi đầu ngắm mười đầu ngón tay, bèn nhếch mép: “Dơ như  còn  rửa ?”
 
Ngu Phi cuối cùng cũng hiểu   đang ám chỉ gì.
 
Thì   chê tay nàng  chạm  áo Cảnh Dật là dơ bẩn, còn cố ý sai cung nữ mang nước cho nàng rửa tay.
 
Nàng cố tình   theo ý , giơ hai tay trắng nõn  lắc lư  mặt , lý lẽ đầy : “Chỗ nào dơ? Ta thấy là   lòng dơ thôi. Nhìn thấy tay áo ngắn thì nghĩ ngay đến cánh tay trần,  nghĩ ngay đến  thể lõa lồ...”
 
“Nàng  rửa cũng .” Cảnh Thương ngắt lời,    hiểu mấy lời ba xạo  đó của nàng, nửa đùa nửa đe dọa: “Chút nữa  sẽ sai  tháo cổ tay nàng xuống, rửa sạch sẽ  gắn .”
 
“Ngài…!”
 
Hắn  thế mà cũng gọi là    tiếng  ? Cổ tay nàng   khớp rối gỗ,  tháo là tháo. Ngu Phi đút tay  chậu nước, tức giận kỳ cọ, cố ý khuấy nước văng tung tóe, nghiến răng: “Ỷ thế h.i.ế.p !”
 
“Học từ nàng đấy.” Cảnh Thương đỡ lời, đưa mắt  đôi chân : “Lúc nàng xuống tay với , cũng   nương tình chút nào .”
 
Nợ của nguyên chủ, nàng đành gánh .
 
Ngu Phi nghẹn họng.
 
Ngồi im một lúc,  khí trở nên ngại ngùng. Từ  khi  khôi phục ký ức, trừ  giường , họ  từng hòa thuận nổi một .
 
Ngu Phi bưng  lên uống, phát hiện tách và nước      đổi từ khi nào. Nàng vuốt ve vành tách sứ, lơ đãng hỏi: “Ngày thường ngài bận rộn như thế,  hôm nay  rảnh rỗi  đây?”
 
Lòng nàng vẫn  gì đó nghèn nghẹn, như xương mắc cổ, như kim đ.â.m thịt. Nàng kéo dài giọng: “Nếu rảnh thì  tìm Chi Chi của ngài , giải tỏa nỗi tương tư.”
 
Cảnh Thương vốn chẳng để tâm đến chuyện trai gái, nhưng cũng chẳng thích  nàng đẩy  lòng  khác như .
 
Hắn bực dọc : “Nàng tưởng  là nàng chắc,   giữ phép tắc.”
 
Mấy lời kiểu , lúc  mất trí nhớ nàng từng  . Giờ  , chắc là đang nhắc đến chuyện nàng gặp Cảnh Dật.
 
Còn  nghĩ  nên phản bác thế nào,    hỏi: “Ninh vương tìm nàng rốt cuộc là vì chuyện gì?”
 
Với đầu óc của , chắc chắn đoán  Cảnh Dật chỉ mượn cớ  cưới Ngu Sương để tìm nàng. Ngu Phi đáp thật: “Hắn tới xem   bản lĩnh gì mà  khi khiến ngài  nông nỗi thế , vẫn  thể  ngài giữ  bên cạnh?”
 
“Nàng   …”
 
“Thái tử điện hạ, tuy   sánh  với Chi Chi nhà ngài về cả gia thế, tính tình, học thức,  nhan sắc, nhưng ít  đầu óc vẫn còn dùng . Nếu để    yếu điểm của ngài thì  gì  cho ? Ta    c.h.ế.t sớm theo ngài.”