Nghe Cảnh Thương nghi ngờ nàng   chuyện cổ trùng  ngoài, Ngu Phi liền nổi giận. Trong mắt , nàng là kẻ n.g.ự.c to não phẳng đến mức  ?
 
“Ta chỉ hỏi  thôi.” Cảnh Thương .
 
“Ta   gì hết!” Ngu Phi đặt mạnh tách  xuống,  dậy định .
 
“Ngu Phi.” Cảnh Thương gọi nàng , ngập ngừng một lát: “Hoa quý và hoa dại sinh  từ hai thế giới khác , mỗi loài đều  dáng vẻ và hương sắc riêng, hôm … là  thiên vị .”
 
“Lời xin  đến muộn, còn  bằng cỏ rác.” Ngu Phi hừ nhẹ.
 
Lời xin  của  cũng chẳng  chút thành ý nào. Cái gì mà hoa quý hoa dại, nếu nàng thật sự là nguyên chủ ngốc nghếch  liệu   hiểu  ẩn ý trong lời  ?
 
“Rốt cuộc nàng  thế nào?” Hắn nắm lấy tay áo Ngu Phi.
 
Nàng cảm thấy lòng bàn tay  nóng hầm hập như một miếng sắt nung,  chút bất thường. Nhìn  một cái, thấy trán  rịn mồ hôi, má  ửng đỏ, như thể đang  nóng bức.
 
Giờ đang là cuối thu,  cũng  mặc dày… Bỗng nhiên nàng như ngộ  điều gì, chẳng trách  luôn cúi đầu, hóa  là động tình, cần nàng giải tỏa.
 
Nàng  cận với Cảnh Dật, chắc chắn  khiến trùng đực trong   kích động, m.á.u huyết sôi trào, d.ụ.c niệm thức tỉnh, khẩn thiết cần trùng cái trong nàng an ủi.
 
Ngu Phi cố sức rút tay về: “Ta   gì cả, ngược  là ngài đấy, ngài  gì?”
 
Cảnh Thương siết chặt cổ tay nàng, ngón tay trượt xuống, nắm trọn lớp da mịn màng, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng khàn khàn: “Nàng đoán xem?”
 
Hai   chuyện,  hầu  sớm  mắt  mà rút lui từ lâu. Ngu Phi hất cằm, ánh mắt lấp lánh, kiêu kỳ : “Ta đoán ngài  chơi !”
 
Lời  thô thiển như thế  mà nàng  dám    cần chớp mắt. Cảnh Thương  nàng như một con thiên nga nhỏ xinh  kiêu ngạo,    dỗ dành mới chịu hé bụng tuyết trắng cho vuốt ve.
 
Lần đầu tiên,   cảm thấy thích cái tính cách thẳng thắn  của nàng, túm tay nàng kéo  lòng, cúi xuống bên tai hỏi: “Cho ?”
 
Ngu Phi   kéo ôm tới ôm lui, cảm thấy  nhột.
 
Nàng nghiêng mặt, cố tình  cao: “Phải xem ngài thể hiện thế nào .”
 
Về đến tẩm điện, Cảnh Thương chê   nàng còn vương mùi của Cảnh Dật, bảo nàng  tắm. Hai  tắm rửa sạch sẽ xong, Ngu Phi thấy  sốt ruột gọi: “Qua đây.”
 
Ngu Phi suýt nữa ôm bụng  lăn. Quen  bao lâu ,  đầu tiên thấy  chủ động như , đúng là mặt trời mọc từ đằng tây.
 
Nàng cố ý dừng bước, chu môi: “Lúc ngài mất trí thì còn  nịnh nọt dỗ , giờ chỉ  lo cho .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-46-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Cảnh Thương  , vẻ mặt lúng túng, kéo áo lên một chút, đưa tay  với nàng.
 
…
 
Tay  như lưỡi dao, cứa nàng từng nhát từng nhát, còn nàng thì như con cá   thớt.
 
Ngu Phi chỉ cảm thấy    cắt đến tan tành, dịch thể tràn lan,  mà vẫn mong  ‘cook’  kỹ hơn nữa, thơm ngon hơn nữa.
 
Cảnh Thương thấy nàng mê man túm chặt lấy vạt áo , như con thú nhỏ sắp rơi xuống vực sâu, bám chặt lấy  – cành cây mọc ngang duy nhất.
 
Không hiểu vì , trong đầu   hiện  cảnh bàn tay nàng nắm lấy tay áo xanh của Cảnh Dật, cũng yếu ớt và cố chấp như .
 
Ngay khoảnh khắc nàng gần như trèo lên tới đỉnh,  tàn nhẫn buông tay.
 
“Á…  đúng là  xa c.h.ế.t  !”
 
Ngu Phi c.ắ.n mút bừa bãi lên cổ .
 
Nàng  giận  mắng, như một đứa trẻ đói khát bám riết  buông. Chút ghen tuông mơ hồ trong lòng Cảnh Thương  nàng xoa dịu cho tan biến sạch.
 
Hắn ôm lấy nàng, khẽ dỗ dành: “Đừng vội,  sẽ cho nàng thứ còn tuyệt hơn.”
 
Quả nhiên như ý nàng mong , vị đầu bếp đại tài   hầm nàng đến mức thơm ngào ngạt, mềm nhũn tan chảy, khiến nàng nhiều  hồn phi phách tán.
 
Cảnh Thương  hưởng thụ  cảm thán: “Cái miệng của nàng, quả thật  từng chịu tha ai…”
 
Ngu Phi chầm chậm  hồn,  khỏi nghĩ thầm: Hắn  nàng miệng lưỡi  tha ai nhưng   bao giờ nhường nàng một bước ngoài giường ? Kêu nàng  chết, tìm cớ phạt nàng, còn  nàng  bằng nữ chính.
 
Nhất là chuyện cuối cùng , đừng tưởng xin  lấy lệ,  lăn giường một trận là  thể cho qua. Biết  thể xác  ôm nàng, nhưng trong lòng  nghĩ tới nữ chính thì ?
 
Ngu Phi càng nghĩ càng thấy khó chịu. Cổ trùng khiến  đam mê d.ụ.c vọng với nàng, nhưng ai   thể cản nổi mũi tên tình ái của cặp chính gốc trong nguyên tác ?
 
Nàng    thế  của Dương Chỉ  giường .
 
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ngu Phi quyết định thử thăm dò.
 
Lúc   dày vò đến thần trí mơ hồ  nữa, nàng khe khẽ gọi: “Cảnh Dật…”
 
“Nàng  gì?”
 
Cảnh Thương nghiến răng,   nhấc nữ nhân quấn lấy   buông  lên, đập mạnh xuống đất, đập nát đầu nàng  xem nàng đang nghĩ cái gì.