“Đau quá…”
 
Cánh tay  siết đến mức eo nàng  gãy, Ngu Phi nhíu mày khẽ kêu.
 
Thấy  vẫn  hề mủi lòng, thậm chí còn  vẻ như  bóp c.h.ế.t nàng thật, nàng bấu chặt lòng bàn tay, cố gắng  : “Lúc cao hứng ngài cũng  thể gọi tên Dương Chỉ,  tuyệt đối sẽ  ý kiến gì.”
 
“Khi nào thì…”
 
Cảnh Thương định cãi  theo bản năng.  thấy nàng mềm mại như dây leo quấn lên vai , má ửng hồng, lông mi ướt lệ, cả  tràn đầy xuân ý, môi   bĩu , như hờn như trách, quả thật trông  giống đang ghen.
 
Lúc  còn để tâm đến chuyện đó, chắc chắn là  ‘ý kiến’ .
 
Cố ý gọi Cảnh Dật, tám phần là để khơi  Dương Chỉ, giãi bày nỗi nghi ngờ trong lòng.
 
Hắn xoay  nàng , dùng hành động để chứng minh trong sạch.
 
Hắn  chằm chằm nàng, từng chữ từng lời: “Lúc   nàng,  từng nghĩ tới  khác. Lần nào cũng chỉ  nàng thôi.”
 
Ngu Phi đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn, mơ màng gật đầu: “Huynh … …”
 
“Gọi ai là  ?”
 
“Cảnh Thương…”
 
Cảnh Thương siết lấy gáy nàng, ghé sát tai  nhỏ: “Lần  còn gọi sai nữa,  nhất định sẽ tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.”
 
Ngu Phi liếc xéo , giọng nhẹ nhàng: “Muốn   c.h.ế.t vì sướng…  c.h.ế.t vì bóp cổ đây?”
 
Giọng nàng đứt quãng, yếu như tơ liễu, tựa như sắp  trụ nổi. Cảnh Thương nghiêng đầu , thấy nàng mặt đỏ bừng, mắt long lanh như sắp rơi lệ, dáng vẻ như tiên nữ bay lượn.
 
Hắn buông cổ nàng , chuyển sang giữ eo nàng,  lạnh: “Tất nhiên là bóp c.h.ế.t .”
 
Ngu Phi  thấy khuôn mặt nghiêm nghị của   hiện lên vẻ thỏa mãn, căn bản chẳng tin lời đe dọa, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi mà xoa cổ.
 
Cảnh Thương gọi cung nữ  dọn dẹp.
 
Ngu Phi ôm eo : “Ta mệt ,  nghỉ ở đây một lát.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-47-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Nàng còn  từng ngủ  giường của thái tử, hôm nay cũng là  đầu nàng  phòng ngủ của , sợ   đồng ý, còn  thêm: “Ta sẽ   khi trời tối.”
 
Tẩm điện chỉ là nơi nghỉ ngơi,   cơ mật gì quan trọng. Cảnh Thương gật đầu,  thấy đôi gò bồng đào nàng rung nhẹ, vòng eo mềm mại, bất giác lòng  xao động, vỗ nhẹ m.ô.n.g nàng: “Chuyện gọi sai tên vẫn  xong . Tối nay ở đây chờ phạt tiếp.”
 
Thấy  nghiêm túc bảo tối sẽ  , Ngu Phi bật  trêu chọc: “Tùy điện hạ xử trí từ trong  ngoài.”
 
Thời gian chớp mắt  nửa tháng, cuộc sống của Ngu Phi ở đây như nghỉ dưỡng tuổi già, mỗi ngày ngoài ăn uống vui chơi   việc gì lớn, thỉnh thoảng cãi  với Cảnh Thương vài câu,   quấn lấy   giường vài hiệp.
 
Sáng hôm , Đông Cung đón một vị khách  mời.
 
Đích nữ phủ thừa tướng, Dương Chỉ đến dâng bánh ngọt cho hoàng hậu, tiện thể mang một phần cho thái tử, còn mời cả nàng, một nha  cạnh thái tử đến cùng nếm thử.
 
Nếu  Cảnh Dật đến là kiểu chồn chúc Tết gà,   ý , thì Dương Chỉ cũng chẳng khác gì thủy triều sông Tiền Đường ào ạt đổ về.
 
 nàng và Cảnh Thương  ràng buộc , sớm muộn gì cũng  đối đầu chính diện với nữ chính.
 
Là phúc thì   họa, là họa cũng chẳng tránh khỏi, Ngu Phi chọn . Dù   chuyện gì, Cảnh Thương cũng    gánh  nàng.
 
Dương Chỉ  trong một đình đá giữa vườn hoa, áo lam tóc đen, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn,  từ xa như một bức tranh mỹ nữ tinh xảo.
 
Ngu Phi hành lễ   xuống. Dương Chỉ mở hộp đồ ăn, lấy điểm tâm  còn rót cho nàng một chén , nâng tay : “Nếm thử xem.”
 
Cứ như thể nàng  là nữ chủ nhân của Đông Cung .
 
Ngu Phi cầm một miếng, nhai chẳng  vị gì,  nâng chén  lên thì  Dương Chỉ : “Bánh hoa quế thưởng cùng  Tử Tửu Cố Trúc, thái tử  thích.”
 
Ngu Phi ở hiện đại vốn chuộng uống sữa,  nghiên cứu gì về  đạo. Nàng đặt chén xuống: “Dương tiểu thư hiểu rõ sở thích của điện hạ thật đấy.”
 
“Chúng  lớn lên cùng  từ nhỏ mà.” Dương Chỉ nhẹ nhàng ,   sang hỏi: “Nghe  Ngu cô nương là bảo bối trong tay cha , từ nhỏ  tự do phóng khoáng,  cung  quen ?”
 
Câu  ngoài mặt như quan tâm, nhưng vẫn mang dáng vẻ chủ nhân hỏi thăm khách. Ngu Phi khẽ gật đầu: “Cũng tạm.”
 
“ là  tình thì uống nước cũng no.” Dương Chỉ mỉm , khuôn mặt xinh  như hoa lan nở rộ, thanh nhã thoát tục: “Ngu cô nương xuất  danh môn, vì thái tử mà cam nguyện  nô tì, tấm lòng thật đáng quý. Với dung mạo và xuất  như cô nương, nếu ở Thục quận, nhất định  thể gả cho một lang quân như ý,  chính thê danh chính ngôn thuận.”
 
Giọng điệu của Dương Chỉ nhẹ nhàng như gió xuân, từ tốn giãi bày, cứ như thật lòng đang nghĩ cho nàng .
 
 Ngu Phi ở bên cạnh Cảnh Thương bấy lâu nay, những kẻ xuất  hoàng tộc, thế gia vọng tộc, từ nhỏ   che giấu bộ mặt giả dối  lớp mặt nạ da thịt, thứ gọi là “chân tình” , ai mà tin nổi?