Dương Chỉ mỉm  nhẹ nhàng: “Liên quan đến sự an nguy của thái tử, dù là lời đồn vô căn cứ, hoàng thất cũng nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
 
“Tiểu thư  trong sạch,   sợ  khác hắt hai chậu nước bẩn lên ? Nếu Hoàng hậu tra  sự thật  khớp với lời khai, cũng sẽ bù đắp cho cô nương và nhà họ Ngu thôi.”
 
“Lời khai?” Ngu Phi nắm lấy trọng điểm trong câu : “Tiểu tứ bắt  của nhà họ Ngu ?”
 
Dương Chỉ  phủ nhận cũng chẳng khẳng định, mà   chủ đề khi nãy: “Nếu cô nương  rời khỏi hoàng cung,  vẫn  thể giúp.”
 
Dương Chỉ  giúp, nhưng Ngu Phi   dám nhận. Nếu nàng mở miệng đòi , Cảnh Thương nhất định sẽ nhốt nàng . Bị giam cầm   so  với những ngày tự do tự tại?
 
Huống hồ, ai    Dương Chỉ đang giở trò ? Nhỡ nàng  cố ý dọa  chạy trốn,    mang nhân chứng bắt nàng một cú gọn ghẽ, lúc đó  trăm cái miệng cũng khó thanh minh.
 
Ngu Phi   nghĩ  cho  khác, thuận miệng hỏi: “Cô nương  nghi ngờ  như ,  còn  giúp ?”
 
Dương Chỉ cụp mắt, khẽ  khổ: “Thái tử thích cô nương,    vì chuyện  mà trở mặt với ngài. Nếu cô nương tự rời ,  còn  thể giữ chút thể diện.”
 
Trong nguyên tác, nữ chính yêu thầm nam chính, cuối cùng cũng tu thành chính quả với nam chính.
 
Ngu Phi thấy   cuốn  giữa hai , trong lòng  phần bực bội, buột miệng  một câu: “Xin ,    .”
 
Dù  , cũng   là lúc .
 
Dương Chỉ tưởng nàng luyến tiếc Cảnh Thương, khẽ gật đầu: “Vậy cô nương chuẩn  tinh thần . Ta  thể mềm lòng, nhưng Hoàng hậu thì  .”
 
Ngu Phi đương nhiên hiểu rõ cách xử lý của Hoàng hậu: cứng rắn, tàn nhẫn, quyết đoán.
 
Nếu kinh động đến hoàng đế và hoàng hậu, triều đình cử  đến đất Thục điều tra từng  nhà họ Ngu, chắc chắn đám hạ nhân   kiến thức, sợ hãi thiên uy,   khai  bộ tội ác của nàng. Khi ,   chỉ mặt, Cảnh Thương  bảo vệ nàng, chỉ  thể lôi chuyện trúng cổ . Mà một khi cổ độc  giải, dù    tha mạng, hoàng hậu và hoàng thượng cũng sẽ  đồng ý.
 
Cách duy nhất là Cảnh Thương  đường đường chính chính phản bác  lời chứng của  nhà họ Ngu  mặt Hoàng hậu. Nạn nhân  nhận, thì bao nhiêu lời khai cũng vô ích.
 
   khiến  chịu  về phía nàng đây? Trước chứng cứ rành rành,   chịu che giấu chuyện hạ cổ,  dối mẫu   giúp nàng ?
 
Khi mà hiện tại  vẫn còn đang tính đến chuyện g.i.ế.c nàng thế nào  khi giải cổ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-49-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Tối hôm đó, Ngu Phi đến tẩm điện của thái tử. Cảnh Thương tưởng nàng đến cầu hoan, bèn kéo nàng lên giường, cuồng nhiệt cùng nàng một phen. Suốt quá trình, nàng  lơ đễnh, khiến   hài lòng, mạnh mẽ kéo nàng rơi  bể dục.
 
Có lẽ vì ngày nghĩ đêm mơ, trong lúc mơ màng, nàng  thấy một cảnh trong nguyên tác, chỉ khác là,   nàng  trải nhiệm.
 
Đồng căn cổ mất hiệu lực, hoàng đế hoàng hậu   hết tội nàng gây ,  lệnh lôi nàng  đ.á.n.h roi xử tử. Cảnh Thương  cầu tình, nhưng Dương Chỉ chỉ khẽ lắc đầu với ,  do dự  lâu, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
 
“Thái tử, điện hạ, Cảnh Thương…  cứu  với…” Ngu Phi vùng vẫy khỏi sự kìm giữ của cung nhân,    cầu xin: “Cứu …    chết…”
 
Cảnh Thương ngoảnh  nàng, ánh mắt  chất chứa vô vàn cảm xúc: đau đớn, thương xót, do dự… Cuối cùng  là tuyệt tình,   đầu , trở   vị thái tử cao cao tại thượng, vô tình lạnh lùng.
 
“Bốp! Bốp! Bốp!”
 
Tấm gậy gỗ to hơn bắp chân quật xuống, Ngu Phi cảm thấy ngũ tạng lục phủ như  đ.á.n.h nát. Trong tiếng mưa rả rích, nàng vẫn  rõ tiếng xương gãy “rắc rắc”, tiếng m.á.u b.ắ.n “phụt phụt”.
 
“Ta   đại tiểu thư nhà họ Ngu…”
 
“Ta …  hại thái tử…”
 
Nàng thì thào đau đớn, như hy vọng ai đó trong đại điện  thể  thấy lời thật lòng của nàng mà tha cho nàng một con đường sống.
 
Toàn  đẫm mồ hôi vì đau, nhưng  lạnh như ngâm  trong hầm băng, cảm giác như  thở đang từng chút rời xa  thể.
 
Chỉ mong họ  thể cho nàng c.h.ế.t nhanh một chút thôi!
 
Ước gì nàng rơi  biển lớn, nước lạnh tràn  mũi miệng, một hai phút là mất cảm giác, chứ   như  xe tải lớn nghiền qua lưng nàng  chỉ một  cho đến khi cơ thể  cán nát thành bùn m.á.u như lúc .
 
…
 
“Ngu Phi, Ngu Phi, nàng  ?”
 
Giữa giấc ngủ say, tiếng nức nở xen lẫn mê sảng khiến Cảnh Thương giật  tỉnh giấc,  vội lay vai nàng.
 
Ngu Phi ngơ ngác mở mắt, ánh đèn mờ vàng ngoài màn lọt  nàng mới nhận   vẫn đang   giường .
 
“Mơ thấy ác mộng ?” Cảnh Thương vỗ vỗ mặt nàng, ánh mắt  đảo qua  hình nàng đang phủ kín chăn: “Hay là đau ở ? Ta  nàng kêu lên.”