Nhớ  sự tuyệt tình của  trong mộng, Ngu Phi  mặt , giọng trầm trầm: “Toàn  đều đau.”
 
“Vậy để  gọi ngự y.” Cảnh Thương  bộ  vén màn.
 
“Không cần.” Nàng vòng tay ôm eo : “Huynh ôm một cái là  .”
 
“Ta xưa nay  giỏi dỗ trẻ con .” Cảnh Thương thấy nàng   gì đáng ngại, bèn an tâm  xuống.
 
“Thế nhưng lúc  ,  dỗ ngọt  thiếu câu nào .” Ngu Phi hừ nhẹ: “Nói như , hóa    thích trêu chọc trẻ con ?”
 
“Đang  vớ vẩn gì thế?” Cảnh Thương nhíu mày: “Chuyện đó mà cũng đ.á.n.h đồng  ?”
 
“Sao   ?” Nàng cãi , thấy sắc mặt  ngày một tối sầm, bèn vội chữa lời, “Huynh    thì là  .”
 
Đôi ba câu đùa qua , nàng ngẫm nghĩ giờ chính là cơ hội mượn mộng để hóa giải cái gọi là “chứng cứ”.
 
Ngu Phi rúc sâu  lòng ,  thể mềm mại áp sát, khẽ thì thầm: “Huynh ,    một cơn ác mộng. Ta mơ thấy cổ trùng  giải,  lệnh cho  dùng trượng phạt , đ.á.n.h đến tịt nát xương tan, thịt vụn m.á.u loang…”
 
Lệnh của hoàng thượng, cũng bởi vì  ngầm đồng ý. Bất luận là trong mộng  hiện thực, nếu  thật lòng  bảo vệ nàng, đến mức lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, nàng nhất định sẽ  . Chỉ tiếc,  lý trí quá mức!
 
Cảnh Thương  , khựng .
 
Nghĩ tới đoạn đường về kinh, nàng chịu  nổi t.h.u.ố.c đắp chân  mới đổi, đau tới mức gào  như quỷ  thần sầu, ép   uống tê dược.
 
Hắn tức giận nên  : Giải cổ xong sẽ đập nát xương nàng. Hách Đao lúc  còn hùa theo: Phải đập nàng thành thịt nát mới hả .
 
Cúi đầu  khuôn mặt trắng như tuyết rúc trong lòng , mềm mại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn,  chợt thấy nàng cũng  đến nỗi đáng giận như .
 
“Chỉ cần nàng  lời,  sẽ  để nàng c.h.ế.t theo kiểu tàn nhẫn như thế.”
 
Lời  dứt, Ngu Phi như  một chậu nước lạnh dội thẳng  lòng, răng khẽ va  lập cập.Nàng từng nghĩ,   thời gian gần gũi ,  ít nhiều sẽ giảm ý định g.i.ế.c nàng. Dù   đổi, nhưng hai   quấn quýt  mật  khi ngủ, đường đường là nam nhân,  ít  cũng nên giữ chút phong độ, đừng   những lời g.i.ế.c c.h.ế.t cả  khí như thế chứ.
 
Thế mà   thẳng thắn   sự thật như .
 
Ngu Phi buông tay, xoay , rúc trong chăn như con thú nhỏ  thương, giọng pha tiếng nức nở: “Biết  lúc nãy  chẳng nên kể giấc mộng đấy cho , chỉ tự rước lấy nhục thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-50-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Dù là thật tình  đang diễn, một khi nàng  mở lời, chẳng qua là    an ủi, chứ      dội thêm gáo nước lạnh  tim.
 
Cảnh Thương  nàng trách móc bèn hất chăn  dậy, giọng lạnh băng:
 
“Ngu Phi, nàng bày  vẻ ấm ức ai oán đó cho ai xem? Chúng  bắt đầu thế nào, chẳng lẽ nàng  nhớ?”
 
Nếu   nàng hạ cổ, với tính khí kiêu căng vô lý thế ,   sớm g.i.ế.c nàng .
 
Thật , cũng chẳng   g.i.ế.c  , chỉ là nàng  từng  hối . Ban đầu toan tính ,   dựa  cổ trùng mà chèn ép,  từng thật lòng cúi đầu nhún nhường.
 
Cho dù   ý tha, cũng tuyệt  để lộ. Với tính nàng nếu   điều đó, e là sẽ leo lên đầu  mà  càn mất.
 
Ngu Phi    oán,  chẳng mảy may động lòng, trái  còn lật  chuyện cũ.
 
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, lau nước mắt,   , gương mặt tuyệt vọng như tro tàn: “Ta  mà, trong mắt ,   là  c.h.ế.t .”
 
Nói  lén bấm lòng bàn tay, nước mắt lăn dài, nàng ngước mắt  , ánh mắt đầy yếu đuối: “Chết thì chết, nhưng  chỉ  một nguyện vọng.”
 
Cảnh Thương thấy nàng rơi lệ, trong lòng bỗng rối loạn,  mặt sang bên: “Nàng  .”
 
“Ta  c.h.ế.t trong tay . Ngu Phi nắm tay , đặt lên chiếc cổ mảnh mai của , như một nữ nhân si tình  rõ   kết cục nhưng vẫn lao đầu  lửa: “Ta thích , chỉ  như  mới  thể nhắm mắt xuôi tay.”
 
Cổ nàng mềm mại, nhỏ nhắn, chỉ cần hai ngón tay là  thể bóp nát, thế nhưng    tài nào hình dung nổi dáng vẻ nàng khi ngừng thở. Nghĩ đến đó,  lẽ do cổ trùng gây họa, tim  như  kim châm nhói đau.
 
Cảnh Thương vuốt ve làn da ấm nóng của nàng, giọng nhẹ tênh: “Được. Người của , sống c.h.ế.t đều do  định đoạt.”
 
Ngu Phi chớp chớp mắt, bỗng đề nghị: “Vậy    kể chuyện  hạ cổ cho ai   đấy.”
 
Cảnh Thương ngạc nhiên vì nàng đột ngột đổi đề tài,  nàng  thêm: “Cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng  .”
 
Lại bày trò gì nữa đây? Hắn  nàng nghi hoặc.
 
Ngu Phi nâng cổ tay , khẽ c.ắ.n một cái, giọng đáng thương: “Loại cổ  chỉ  thể giải  nếu sinh con. Nếu hoàng thượng và hoàng hậu  chuyện,  sợ  kịp  mặt con thì  mất mạng . Chỉ   ,    còn  thể sống thêm một hai tháng,  cùng con qua đầy tháng, trăm ngày.