"Tiểu nhân từng  đại tiểu thư hại, chỉ vì một món ăn  hợp khẩu vị mà  kẹp sắt thiêu cháy chân .
 
Nghe hai  tố cáo rõ ràng mạch lạc, thái dương Ngu Phi giật giật.
 
Có lẽ nàng  kích hoạt tình tiết ẩn trong nguyên tác - những việc ác nguyên chủ từng .
 
Nàng suy nghĩ một chút,  nhẹ nhàng phản bác: "Bà bà ,  nhớ rõ con bà là kẻ trêu ghẹo  ,  mới trừng trị nhẹ bằng cách ném  xuống nước.
 
"Còn ngươi, tên đầu bếp , ngươi nhầm nấm ăn thành độc, suýt chút nữa khiến  trúng độc chết. Phụ   đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi,  mới cầu xin cho ngươi, giữ  mạng nhưng  thương một chân.
 
Nàng cúi  với Hoàng hậu: "Dân nữ cũng  nhân chứng. Nếu nương nương nghi ngờ,  thể hỏi tỳ nữ của dân nữ là Đinh Hương.”
 
Rồi   A Thận  :
 
"Nghe   đời    vì nữ nhân mà trở mặt,  ngờ nhà họ Ngu cũng  tỷ  vì nam nhân mà phản bội , khiến nương nương chê  .”
 
Một câu ngắn gọn, biến những chứng cứ chắc chắn như núi của A Thận thành bùn nhão, biến nàng  thành kẻ vu khống.
 
A Thận  ngờ nàng  “đổi trắng  đen”, giận dữ trừng mắt  nàng.
 
Ngu Phi thở dài:
 
"Muội   thế  là vì điều gì? Đuổi   , Thái tử sẽ đón nhận   ? Nếu Muội   tỷ  chung chồng, lúc ở Thục Quận  đến tìm Thái tử mấy  đều  ngài từ chối  cơ mà?
 
Hoàng hậu nhấp một ngụm , lặng lẽ liếc Dương Chỉ, như đang trách nàng  gây  chuyện .
 
Dương Chỉ toát mồ hôi lạnh  lưng.
 
Khi nàng cho  điều tra Ngu Phi ở Thục Quận, tỳ nữ của Ngu Sương tìm đến nàng  Ngu Phi  ý đồ với Thái tử,  xong nàng tin ngay.
 
 tỳ nữ    Ngu Sương cũng  tình ý với Thái tử, mà bản  Ngu Sương cũng  nhắc đến. Nếu Ngu Sương thật sự thích Cảnh Thương thì rõ ràng đây là màn tỷ  tranh tình, những bằng chứng  càng nhiều khả năng là ngụy tạo.
 
Có lẽ Hoàng hậu cũng nghĩ đến điều , nhưng lúc    đưa tới, Dương Chỉ khó mà rút lui, đành c.ắ.n răng :
 
"Người xưa  câu ‘Không  lửa   khói,  chuyện đều  nguyên do’. Chuyện liên quan đến sự an nguy của Thái tử, mong nương nương cân nhắc kỹ.
 
Ngu Phi vốn mang tiếng  ở Thục Quận, tỳ nữ  quả quyết, thái độ của Ngu Sương cũng  rõ ràng, trong loạt cáo buộc ,  lẽ  phần là thật. Chỉ cần một điều đúng, Hoàng hậu cũng sẽ  cho phép loại nữ nhân giả dối buông thả  ở bên Thái tử.
 
Ngu Phi chỉ  nhanh chóng giải quyết chuyện . Bản  nàng cũng chẳng trong sạch gì, Hoàng hậu càng điều tra, càng rước thêm phiền toái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-52-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Nàng bèn tung lá bài tẩy, dịu giọng :
 
"Nương nương,  vì  những kẻ  liên quan bịa đặt,   gọi Thái tử đến hỏi? Ngài là đương sự, ai đúng ai sai, ngài  rõ hơn ai hết.
 
A Thận lập tức phản bác:
 
"Nương nương, Thái tử ở Thục Quận  dung túng đại tiểu thư đủ điều, chắc chắn sẽ thiên vị nàng .”
 
Ngu Phi mỉm :
 
"Sợ là    , từ ngày   cung đến giờ chỉ là một tỳ nữ  danh phận bên cạnh ngài. Đây là cái mà các  gọi là “dung túng đủ điều” ?”
 
Một nam nhân nếu thật lòng với ai, ắt sẽ  nàng danh chính ngôn thuận ở bên, chứ   một thứ  thể dùng  vứt.
 
A Thận nghẹn lời, mắt đảo liên hồi, như đang nghĩ kế ứng phó.
 
Hoàng hậu sai  mời Thái tử.
 
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Cảnh Thương bước  điện hành lễ với Hoàng hậu, thấy Dương Chỉ và những  khác thì nhíu mày,   thấy Ngu Phi thì gọi khẽ:
 
"Lại đây.”
 
Ngu Phi như  thấy cứu tinh, chạy chậm vài bước    lưng .
 
Mọi  thấy thái tử  mặt che chở nàng như , sắc mặt đều trở nên phức tạp.
 
Cảnh Thương  với hoàng hậu: “Nhi thần  đường đến đây   chuyện xảy  ở Khôn Ninh cung , thật  ngờ mẫu hậu cũng tin  mấy lời đố kỵ thị phi của nữ nhân.”
 
Tuy  chỉ đích danh, nhưng rõ ràng đang ám chỉ A Thận nhận lệnh của Ngu Sương  cung vu oan cho Ngu Phi, trùng khớp với lời  đó Ngu Phi  rằng Ngu Sương vì tranh sủng mà bịa chuyện  bừa.
 
Ngu Phi lặng lẽ dùng ngón cái ấn nhẹ   gáy Cảnh Thương, tỏ ý khen ngợi.
 
A Thận vẫn  chịu bỏ cuộc, giọng mang theo hy vọng hỏi: “Điện hạ, khi đại tiểu thư cướp ngài từ xe ngựa của nhị tiểu thư, ngài  đưa cho nhị tiểu thư một miếng ngọc  vân rồng, nhắc nàng  báo quan. Những chuyện đó, ngài đều quên  ?”
 
Cảnh Thương siết chặt nắm tay , cố gắng tỏ  bình thản mỉm : “E là Ngu nhị tiểu thư nhà ngươi  nhớ nhầm .”
 
A Thận bỗng quỳ sụp xuống đất, rơi lệ  Ngu Phi  khổ: “Đại tiểu thư,  thật lợi hại, quả là lợi hại, trách   nhị tiểu thư   giày vò đến đầu rơi m.á.u chảy mà vẫn  dám hé răng…”