Nàng  chỉnh  tư thế ngay ngắn, nghiêm mặt dập đầu liên tục với hoàng hậu: “Trời xanh soi xét, lòng  sáng tỏ, nô tì  phận thấp hèn, lời  nhẹ tựa lông hồng,  thể  nhị tiểu thư đòi  công bằng, cũng  thể trừ bỏ yêu tà bên cạnh thái tử.
 
 nô tì nguyện dùng cái c.h.ế.t để chứng minh, lời hôm nay tuyệt   nửa câu hư ngụy, xin nương nương điều tra kỹ càng!” Nói xong liền định đập đầu  chiếc bàn gỗ gần đó.
 
Dương Chỉ lập tức  lệnh  ngăn A Thận , gương mặt xưa nay luôn dịu dàng lúc  cũng thoáng hiện vài phần tức giận, quát: “Ngươi cho rằng Khôn Ninh cung của hoàng hậu là chỗ nào? Là pháp trường cho ngươi tự do  loạn  ? Ta thấy ngươi  bệnh thần kinh !”
 
Nàng  nghiêng  về phía hoàng hậu, : “Những   là thần nữ đưa  cung, là thần nữ nhẹ  cả tin,  lời gièm pha, suy nghĩ  chu ,  quấy nhiễu nương nương, thái tử và cả Ngu cô nương, xin nương nương trách phạt.”
 
Hoàng hậu phất tay: “Thôi , nghĩ đến ngươi là  lòng , lo lắng cho sự an nguy của thái tử,   bỏ qua, nhưng     hồ đồ như  nữa.”
 
“Thần nữ tuân chỉ.”
 
Ngu Phi lạnh lùng  vở kịch tự biên tự diễn của A Thận, hóa  chỉ cần tố giác nàng thành công thì là công lao của Ngu Sương, bằng  thì  biến thành một tỳ nữ trung thành thà c.h.ế.t cũng  vạch tội ác kẻ ác.
 
Còn Dương Chỉ, nàng   dắt theo đám   đến tố cáo nàng, tất nhiên cũng chuẩn  sẵn tâm lý sẽ đỡ lấy hậu quả nếu thất bại. Nàng  là tiểu thư phủ tể tướng,  phận cao quý, dù phạm sai lầm, chỉ cần   đại họa, hoàng hậu cũng nể mặt vài phần.
 
Cơn sóng gió ,  chịu tổn thương cuối cùng vẫn chỉ  nàng.
 
Lúc  Ngu Phi còn  gồng  bóp tay rơi lệ để tranh thủ đồng cảm khi đối đầu với A Thận, nhưng lúc   cảm thấy khóe mắt cay xè, giống như hồi  học  bạn bè bàn tán chuyện gia đình , ngoài mặt tỏ   để tâm, nhưng trong lòng  nghẹn đến  .
 
Cảnh Thương  thấy  lưng  tiếng nức nở khe khẽ,  đầu  thì thấy Ngu Phi nước mắt lưng tròng, môi  c.ắ.n chặt, bộ dạng cố nhịn . Khi phát hiện   nàng, nàng vội  mặt .
 
Lửa giận trong lòng  bốc lên,  Dương Chỉ và đám   như thể một đám đàn bà ghen tuông lôi theo mấy con ch.ó hoang đến  cửa Đông cung sủa loạn, lạnh giọng : “Ta mới thu nhận một nữ tử   coi là hôn quân thế ,  mai   thành  mà  con chẳng  cũng  xem là nghiệt chủng ?”
 
Dương Chỉ hoảng hốt cúi đầu: “Điện hạ  , thần nữ sợ hãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-53-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Hoàng hậu thấy Cảnh Thương dường như  nổi giận bèn  hiệu cho ma ma bên cạnh, ma ma lên tiếng hòa giải: “Chuyện   là sơ suất của Dương tiểu thư, nương nương  tha thứ,  thì mau dẫn những   liên quan  lui  .”
 
Ngu Phi   Cảnh Thương   vì nàng mà bóng gió châm chọc Dương Chỉ  ,  lẽ cũng vì cảm thấy bản   xúc phạm, nhưng ở đây   nơi nàng nên suy nghĩ nhiều.
 
Chớp mắt, đại điện trở nên trống trải, yên tĩnh đến mức  thể  thấy tiếng kim rơi, nàng bỗng cảm thấy trong  khí  gì đó khiến    rùng .
 
Đang định xin lui thì thấy ánh mắt sắc bén như d.a.o của hoàng hậu  chằm chằm  Cảnh Thương, chậm rãi : “Kỳ Lân,   con  dối.”
 
Ngu Phi từng chứng kiến bản lĩnh ứng biến của Cảnh Thương. Ngoài việc thỉnh thoảng  nàng chọc tức đến phát điên, còn   mặt  ngoài,  luôn giữ  bộ dạng “Núi  sụp đổ mặt cũng  biến sắc”. Ấy  mà Hoàng hậu   thấu lời  dối của  chỉ bằng một ánh mắt.
 
Có lẽ vì nuôi nấng  nhiều năm,  quen thuộc những thói quen nhỏ mà  khác  dễ nhận . Lại thêm lời thề “lấy cái c.h.ế.t để  chứng” của A Thận khiến Hoàng hậu sinh nghi về những hành động của nàng ở Thục Quận.
 
Cảnh Thương thần sắc bình tĩnh,  hiệu cho Ngu Phi rót , chậm rãi nhấp một ngụm: “Không  mẫu hậu   là  ý gì?”
 
Hoàng hậu mỉm , đầu ngón tay  sơn đỏ chót nhịp nhẹ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh,  đáp mà hỏi : “Con  xem, những lời  chứng  , cái nào là thật? Hay là… tất cả đều là thật?”
 
Tim Ngu Phi lập tức thắt .
 
Nàng  vẻ mặt điềm nhiên của Cảnh Thương, thầm cầu khẩn: Đừng thừa nhận  bộ, nếu dính líu đến chuyện trúng cổ, đến lúc cổ mất hiệu lực thì nàng chắc chắn xong đời.
 
Hoàng hậu  nghi ngờ Cảnh Thương  dối. Mà cảnh giới cao nhất của lời  dối chính là thật giả lẫn lộn, khiến    thể tra xét rõ ràng.
 
Ngu Phi thấy Cảnh Thương trầm mặc hồi lâu, như đang giằng co giữa việc thành thật  . Nàng sợ  vì tình mà mềm lòng,  càng sợ    ngộ  rằng nàng từng ép  hứa “  tiết lộ chuyện cổ trùng cho bất kỳ ai”.