Nàng thực sự  : nếu cổ  giải,  sẽ xử trí nàng thế nào?
 
Đinh Hương đập trán: “  tiểu thư,  nãy cung nhân bên tẩm điện Thái tử  truyền lời, bảo  sang một chuyến. Nói là hôm nay Thái tử   t.h.u.ố.c ở chân…”
 
Ngu Phi hiểu . Từ khi   gãy chân đến giờ cũng gần hai tháng, t.h.u.ố.c mới chắc chắn khác t.h.u.ố.c cũ. Hắn sợ nàng  chịu  d.ư.ợ.c tính mới  gào đau, nên cố ý gọi nàng qua... thử thuốc.
 
Ngu Phi liền .
 
Trong tẩm điện, Cảnh Thương  ở vị trí chủ tọa, mấy vị thái y  chờ một bên. Thấy nàng đến, Hách Đao dẫn nàng đến  bình phong.
 
Giữa hai tấm bình phong sơn thủy  một khe hở nhỏ, Ngu Phi  đó, ghé mắt quan sát.
 
Một vị thái y đang bôi t.h.u.ố.c mỡ màu nâu đen lên đầu gối Cảnh Thương,    hỏi  đau . Cảnh Thương  một cử chỉ tay, Hách Đao bước đến hỏi nàng.
 
Ngu Phi ngẩn .
 
Nàng chẳng  cảm giác gì ở chân cả.   Cảnh Thương, sắc mặt  trắng bệch, mày cau chặt , rõ ràng là đang đau mà.
 
Nghĩ đến chuyện hoan ái đêm qua, cổ cái      phản ứng gì... Một tia sét đ.á.n.h thẳng  đầu nàng - đồng căn cổ  mất hiệu lực .
 
Chớp mắt, nàng đột nhiên cảm thấy cái nơi mà  từng dựa  cổ trùng để tác oai tác quái - tẩm điện Thái tử giờ đây chẳng khác gì một pháp trường âm u đầy hình cụ, còn Hách Đao… chính là đao phủ đang lôi nàng  chịu chết.
 
Nàng bất giác run lên, lùi mạnh về , ghế  kéo lê tạo thành một tiếng “két” chói tai.
 
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
 
“Làm  ?” Cảnh Thương hỏi.
 
Hách Đao thấy sắc mặt Ngu Phi tái nhợt, cả  co rúm ,  hiểu chuyện gì xảy . Sợ Thái tử lo lắng,  bước  khỏi bình phong, khẽ lắc đầu với chủ tử.
 
Lúc , Ngu Phi còn sợ Hách Đao hơn cả sợ Cảnh Thương, sợ  phát hiện  Đồng căn cổ  mất hiệu lực, sợ     nàng hoảng loạn  sơ hở.
 
Nàng cố gắng trấn định  tinh thần, nhỏ giọng đáp: “Tối qua   ngủ ngon,   khó chịu.”
 
Cảnh Thương  như  : “Có cần gọi thái y đến xem ?”
 
Ngu Phi   ý trêu ghẹo trong giọng điệu , chỉ đáp cộc lốc: “Không cần,  về nghỉ một chút là .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-58-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Cảnh Thương đưa mắt  hiệu cho Hách Đao. Hắn bước đến gần, hỏi nàng: “Thế còn t.h.u.ố.c ?”
 
Ý như sợ nàng   mặt lúc bôi thuốc,   giở trò gào đau ầm ĩ.
 
Ngu Phi cụp mắt suy nghĩ một lúc,  : “Loại nào hiệu quả nhất cho thương thế thì cứ để Thái tử dùng loại đó.”
 
Hách Đao  chút bất ngờ, hạ giọng hỏi: “Cô nương  sợ đau nữa ?”
 
Dường như  vẫn còn ấn tượng sâu sắc với  nàng giãy giụa kêu la ầm ĩ lúc  .
 
Ngu Phi c.ắ.n răng đáp: “Giờ khác xưa . Đại nhân cũng từng ,  và điện hạ sống c.h.ế.t tương liên, đương nhiên  nghĩ cho ngài nhiều hơn một chút. Ta cũng mong điện hạ sớm khỏi hẳn, chịu đau chút cũng  .”
 
Hách Đao lộ vẻ tán thưởng: “Ba ngày  gặp, cô nương khiến tại hạ   bằng con mắt khác.”
 
Nói ,  cảm thấy  gì đó  đúng lắm. Hôm qua quản sự Đông Cung mới bẩm báo, đãi ngộ của Ngu Phi từ ăn mặc đến nơi ở chẳng khác nào trắc phi. Thái tử  lập chính phi, nên mới mặc nàng   gì thì .
 
Một tiểu thư  cưng chiều như ,  mà giờ  chịu đựng đau đớn vì Thái tử? Dù  là ngày ngày gần gũi, trai gái dễ nảy sinh tình cảm, nhưng với sự khôn ngoan lanh lợi của Ngu Phi, nàng  giống  dễ chìm đắm trong chuyện nam nữ. Ngược ,  đang “chìm” sâu…  là Thái tử.
 
Hách Đao truyền đạt nguyên văn lời Ngu Phi  khi rời . Đại tiểu thư    ngại đau, bảo cứ dùng t.h.u.ố.c hiệu quả nhất. Nghe xong tâm trạng thái tử trở nên vui vẻ hẳn
 
Thế mà ngài thử vài loại t.h.u.ố.c xong,  chọn loại ít đau nhất dù hiệu quả chỉ tầm trung.
 
Lại còn lý lẽ hùng hồn: “Nàng  yếu đuối. Nói thì  lắm,  lưng  thể nào chẳng tìm   lóc  loạn. Ta   thời gian dỗ dành, chi bằng  tay ,  yên .”
 
Hách Đao: “……”
 
Giờ thì trong mắt thái y, ngài còn sợ đau hơn cả nàng , thà để thương thế chậm lành chứ nhất quyết  chịu đau.
 
Tình cổ leo  não  ? Hay là… ôn nhu hương,  hùng mộ?
 
Thái y lui , Cảnh Thương chợt nhớ  giọng điệu yếu ớt và bước  lảo đảo của Ngu Phi, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngoài  thể khó chịu… chắc là nàng còn đang giận vì   từ chối tước vị mà mẫu hậu định ban cho.”
 
Hắn gõ ngón tay lên án kỷ, phân phó Hách Đao: “Ngươi đến  với nàng, chuyện hôm nay  từ chối,   sẽ bù đắp gấp đôi cho nàng.”
 
Chỉ cần nàng  lời, gấp mấy  cũng chẳng tiếc.
 
Hách Đao lĩnh mệnh bước  ngoài.
 
Cảnh Thương do dự một lát,  gọi  : “Thôi bỏ , để hôm khác  tự  với nàng.”