--
 
Đêm  về tới nơi, Ngu Phi  mộng mị triền miên. Trong mơ, nàng gặp kết cục y hệt nguyên chủ,  đ.á.n.h đến nỗi da thịt dính chặt  đất, chẳng khác nào một tấm da  trải phẳng.
 
Tỉnh giấc,   mồ hôi lạnh đầm đìa. Nàng sờ tay   lưng, ẩm ướt dinh dính, cảm giác như thứ chảy    mồ hôi, mà là máu.
 
Liên tiếp mấy ngày  đó, nàng sống trong nơm nớp bất an, may mà cũng đến kỳ kinh nguyệt,  cớ để   gặp Cảnh Thương.
 
 kinh nguyệt  cũng  ngày hết, nàng  thể trốn tránh  mãi .
 
Xung quanh chẳng hề an , Ngu Phi giống như chim sợ cành cong, lúc nào cũng nơm nớp sợ  Cảnh Thương phát hiện cổ trùng  mất tác dụng, sẽ dẫn  đến xử tử nàng ngay tức khắc.
 
Chỉ   yên chờ c.h.ế.t thì đúng là c.h.ế.t thật mất.
 
Trốn tránh vài hôm, nàng tự  vực  tinh thần, chuẩn  đối đầu chính diện.
 
Đầu tháng Mười Một, đúng tiết Lập Đông, triều đình  coi trọng. Từ ba hôm  Hoàng đế  tắm gội trai giới,  dẫn theo văn võ bá quan và các phi tần hậu cung  ngoại thành phía Bắc tế lễ đón đông.
 
Cảnh Thương thấy nàng mấy hôm nay u sầu ủ rũ bèn sai  hỏi nàng    ngoài cung dạo chơi .
 
Ngu Phi gật đầu đồng ý ngay.
 
Nghe  Dương Chỉ cũng sẽ .
 
Ngu Phi âm thầm tính toán: Thứ nhất, nàng vẫn nghi ngờ,  rõ cổ trùng thực sự  mất tác dụng  , mà ở Đông cung thì  giám sát chặt,  ngoài  thể lợi dụng Dương Chỉ để thăm dò phản ứng của Cảnh Thương. Thứ hai, nam chính và nàng thù sâu tựa biển, chi bằng… đổi hướng, ôm đùi nữ chính còn hơn.
 
Ngoại thành phía Bắc cách hoàng cung sáu mươi dặm,   bằng xe ngựa khá vất vả, nên hoàng đế thường nghỉ  hành cung gần đó  khi tế lễ xong.
 
Ban ngày lo việc tế lễ, đến tối hoàng đế mở tiệc chiêu đãi. Cảnh Thương định dẫn nàng theo nhưng Ngu Phi khéo léo từ chối, mượn cớ  khỏe.
 
Nàng dặn Đinh Hương để mắt đến động tĩnh của Dương Chỉ quanh bữa tiệc.
 
Ước chừng  vài tuần rượu, Đinh Hương về báo: “Dương cô nương  ngoài hóng gió  ạ.”
 
Ngu Phi vốn  ở gần đại điện,  tay ôm một tấm chăn lông chồn mà Cảnh Thương dặn mang đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-59-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Trời   đông, phương Bắc lạnh buốt, mà  thì  đang  thương ở chân,  thể để lạnh . Trước khi ,  còn căn dặn: “Tiệc sắp tàn thì mang chăn đến cho .”
 
Người hầu hạ bên  chẳng thiếu, thế mà cứ thích sai nàng  việc vặt. Ngu Phi trong lòng âm thầm mắng mỏ, nhưng     cãi , hiếm khi  điều như .
 
Nàng  thấy Dương Chỉ từ xa, gọi lớn: “Dương tiểu thư!”
 
Dương Chỉ khựng , thấy nàng tay ôm chăn thì mỉm : “Ngu cô nương tới đưa đồ cho Thái tử ?”
 
Ngu Phi gật đầu, bước  gần, do dự một chút  : “Ta  nhờ Dương tiểu thư một việc.” Nàng đưa tấm chăn trong tay lên: “Ta thấy trong   khỏe, phiền tiểu thư giúp  mang cái  đến chỗ Thái tử.”
 
Dương Chỉ  về phía đại điện rực rỡ ánh đèn chỉ cách đó  đến trăm bước, tiếng ca múa nhạc nhẽo bên trong vẫn còn vang vọng. Nếu Ngu Phi  khỏe thật, thì   cố gắng thêm vài bước nữa để tranh thủ  mặt Thái tử, mà   để nàng  “cướp công” hộ?
 
Nàng   nhận lấy, chỉ nghiêng đầu hỏi ngược : “Ngu cô nương   là  ý gì?”
 
Tự dưng tỏ   thiết,   mưu tính thì cũng là  điều  nhờ.
 
Ngu Phi thấy Dương Chỉ cảnh giác thì nhoẻn miệng  dịu dàng: “Hôm , Dương tiểu thư  'chim khôn chọn cành mà đậu',  nghĩ mãi mấy ngày, cảm thấy   lý...”
 
“Ngu cô nương.” Dương Chỉ cắt lời: “Vì   lỡ lời,    Hoàng hậu trách mắng, Thái tử hình như cũng giận. Nếu cô nương định  đổi ý định,  rời khỏi hoàng cung, thì thật xin …   giúp .”
 
Mấy chữ “nữ nhân độc ác” nặng nề quá, cô   gánh nổi.
 
“Không .” Ngu Phi lắc đầu.
 
Bỏ trốn   kế . Làm  chẳng khác nào “rút dây động rừng”, sẽ khiến Cảnh Thương nghi ngờ cổ trùng  vấn đề. Nếu  cho  mời cổ y đến xem, sự thật lộ  thì chỉ  chết.
 
Sau lưng nàng còn  cả Ngu gia. Một khi nàng bỏ chạy, nếu Cảnh Thương giận cá c.h.é.m thớt lên gia tộc, thì Ngu gia vẫn sẽ  tịch biên lưu đày như nguyên tác. Một đại tiểu thư chẳng  nấu cơm trồng rau, giữa thời cổ đại thì sống bằng niềm tin ?
 
Nếu bắt nàng  nô  tỳ, hoặc cạo đầu  ruộng, chẳng thà... c.h.ế.t sớm cho xong.
 
Trong đầu xoay chuyển liên tục, nàng  hời hợt như : “Ta  ‘chim khôn chọn cành mà đậu’, ý là phượng hoàng thì đậu lên ngọn ngô đồng, còn chim sẻ thì  thích  tổ  cây con.”
 
“Ta vốn xuất  quê mùa,  thấy trong cung quá nhiều phép tắc, ở lâu  quen. Mà Thái tử cũng  dễ gì để  . Nên  nghĩ, nếu   Dương tiểu thư  thể  Đông cung, thì  thể… chiếu cố cho một kẻ  lười  bướng như   thôi.”