“Cô nương  tác hợp cho  và Thái tử, chỉ vì điều đó thôi ?” Dương Chỉ bất ngờ. Ngu Phi thành ý thì , yêu cầu  chẳng lớn. Huống chi, Thái tử còn  chính thức hứa hẹn với nàng  điều gì.
 
“Đương nhiên  chỉ .” Ngu Phi nhoẻn miệng  đầy thần bí: “Thứ  thực sự  xin,   sẽ dâng tặng Dương tiểu thư một món đại lễ để trao đổi.”
 
Dương Chỉ hồ nghi, trong lòng thầm đoán: chắc   là xin chức vị  con nối dõi gì đó chứ? Ngu gia phú khả địch quốc, nếu tặng bảo vật thì  chắc nàng   thiếu.
 
Từ   “bóc phốt”  thành công, Dương Chỉ cũng  tiện đến Đông cung nữa, đang đau đầu  tìm  cơ hội để tiếp cận Thái tử thì hôm nay  sẵn một cơ hội dâng đến tận cửa.
 
Nàng  bèn nhận lấy tấm chăn từ tay Ngu Phi.
 
Ngu Phi đưa mắt  Dương Chỉ bước  đại điện,  đó nhanh chân chạy men theo mép cửa, hé đầu   bên trong.
 
Nàng mặc chiếc váy xanh đậu, thoạt   khác mấy so với y phục cung nữ, nên  ai để ý.
 
Trong điện, Cảnh Thương  ghế đầu bên , Dương Chỉ  ngay cạnh, gương mặt áy náy, dịu dàng  điều gì đó. Cảnh Thương nét mặt thản nhiên, thỉnh thoảng gật đầu, trông như thể Dương Chỉ chỉ là một  xa lạ chẳng mấy quan trọng…
 
Cảm giác của Ngu Phi  chút kỳ quặc. Nếu thật sự cổ trùng  mất tác dụng, Cảnh Thương sẽ  còn  khống chế, nên theo mạch truyện gốc  bắt đầu nảy sinh tình cảm với Dương Chỉ mới đúng. Thế nhưng  dáng vẻ hiện tại của , cứ như thể Dương Chỉ  đục gỗ vài năm mới đốt lên  tí lửa tình .
 
Nàng  lắc đầu. Bản  còn như tượng đất qua sông, chẳng lo nổi  , còn rảnh mà  để tâm   khi nào yêu ?
 
Cái lạnh đêm đông ngấm dần  da thịt. Hơi thở trắng như sương, phủ lên hàng mi mỏng manh.
 
Trong  thể, cổ cái vẫn bất động, Ngu Phi tựa  khung cửa, chẳng kìm  cảm giác  .
 
Cảnh Thương gần gũi với nữ nhân khác, mà nó cũng   phản ứng gì.
 
Quả thật  mất tác dụng .
 
“Tiểu tẩu tử.”
 
Sau lưng bỗng vang lên một giọng  lười nhác pha phần trêu chọc.
 
Ngu Phi  đầu, thấy Cảnh Dật khoác áo tím, phe phẩy cây quạt xếp, bước tới gần nàng trông đầy phong lưu.
 
Tên ẻo lả   đến nữa!
 
Ngu Phi vẫn còn dè chừng vì    suýt lật tẩy chuyện nàng quyến rũ Cảnh Thương bèn lễ độ gọi một tiếng “Vương gia”,  định  .
 
Cảnh Dật giơ quạt chặn đường nàng.
 
“Tiểu tẩu tử,  tuyệt tình thế? Nếu  và Sương Nhi thành đôi, chúng  chẳng  sẽ thành  một nhà  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-60-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi khựng , trừng mắt  : “Ngu Sương  về Thục quận ? Ở phủ của ngài ?”
 
Ngu Sương lấy cớ lên kinh thăm  , giật dây A Thận và Dương Chỉ  cung tố cáo nàng. Chuyện thất bại, nàng     vẻ hoa sen trắng, đến Đông Cung "xin tội"  nha ,  tất cả là do A Thận tự ý hành động, bản   hề  gì.
 
Ngu Phi vốn chẳng buồn đôi co với loại hai mặt . Huống hồ đang nghi ngờ cổ trùng mất hiệu lực, nàng càng mong Ngu Sương rời kinh càng xa càng , khỏi gây thêm họa, thế nên dứt khoát đuổi nàng  về quê, còn nhờ Cảnh Thương cử  hộ tống.
 
Nghe thế , hóa  nàng  chẳng về,  còn… dây dưa với phản diện.
 
Cảnh Dật nhún vai: “Về .”
 
Hắn  cợt: “ mấy hôm   ghé phủ  ở mấy ngày, hôm qua mới lên đường.”
 
Nữ phụ mà dây  phản diện… Ngu Phi trong lòng thở dài.
 
 thôi, mặc kệ.
 
Dù  bí mật của nàng sớm    thấu .
 
Nàng định  tiếp.
 
Cảnh Dật chẳng lấy  lạ với mối quan hệ “chị em nhà giàu như d.a.o cùn”, nghiêng  chắn đường nàng: “Ta  chuyện  hỏi nàng.”
 
Ngu Phi   bằng ánh mắt “ gì  lẹ,  thì nín”.
 
Cảnh Dật thấy nàng mất kiên nhẫn, thổi nhẹ  hàng mi ướt của nàng, khiến nàng  hổ lẫn giận dữ.
 
Hắn nghiêm túc : “Nghe  hoàng  phái  đến Vân Nam tìm một phương t.h.u.ố.c trị chân gãy nhưng mãi   kết quả?”
 
Tim Ngu Phi khựng  một nhịp. Có khi nào Cảnh Thương   tìm t.h.u.ố.c trị chân, mà đang dò tìm cách giải cổ?
 
Nàng vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên đáp: “Ngài còn nắm tin nhanh hơn , ngài hỏi ,   hỏi ai?” Nhìn đúng kiểu nữ nhân chốn hậu cung yên phận, chẳng xen  chính sự.
 
Cảnh Dật khẽ , rõ là  tin.
 
Hắn trầm ngâm: “Theo  , danh y thiên hạ phần nhiều ở kinh thành,  từng  Vân Nam  cao nhân nào.”
 
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng,   đầy ẩn ý: “Chỉ  cổ độc Vân Nam là nổi danh thôi. Nàng  xem,  khi nào hoàng  trúng cổ, nên mới  tìm cách giải ?”
 
Phản diện  quá thông minh! Ngu Phi sững , bỗng cúi đầu ngửi ngửi  ,   vẻ xem thường: “Ta thấy ngài say rượu ,  năng vớ vẩn nên dám nhắc đến thứ cấm kỵ .”