Bên ngoài hai   càng lúc càng ồn ào.
 
Ngu Phi từng xem qua vài đoạn phim hiện đại, nhưng  từng xem cùng nam nhân bao giờ, những  bạn trai  đây, nàng chẳng  tiến xa hơn trong thời còn ở trường.
 
Lúc  rõ ràng là “từng ăn thịt heo”, nhưng vẫn thấy mặt nóng bừng.
 
Cảnh Thương thấy nàng mặt đỏ như ráng chiều, đuôi mày ngập xuân ý, như  lay động, bèn kéo áo nàng , đè  xuống.
 
“Điện hạ, lò than  tìm  , đồ ăn trong ngự thiện phòng cũng chuẩn  xong, ngài xem,  đưa  bây giờ ?” – tiếng Hách Đao vọng  từ ngoài hang.
 
Ngu Phi vội vàng kéo  áo, Cảnh Thương   chịu.
 
Nàng khẽ giục: “Ăn cơm , bọn họ sắp  .”
 
Cảnh Thương ngước mắt, trong mắt lộ rõ ba phần trêu tức,   chẳng để tâm.
 
Vô ! Chắc là ở thời cổ đại, mấy chuyện thế  với quý nhân là chuyện thường, hoặc  cố tình trêu chọc nàng, xem nàng sẽ xử lý thế nào.
 
Ngu Phi hắng giọng, nghiêm túc : “Bảo Đinh Hương mang .”
 
Đinh Hương xách hai lồng than bước , thấy tiểu thư xoay lưng  lên đùi Thái tử, hai  y phục chỉnh tề, chắc chỉ là đang  mật.
 
Lúc đặt hộp cơm lên bàn đá, vô tình thấy  đất  một cái yếm trắng, thoáng chốc hiểu , thì  là đang  chuyện , chẳng trách  thấy tiếng thở dồn dập của tiểu thư.
 
“Tất cả là tại ngài, chắc chắn Đinh Hương  !” – Ngu Phi tức giận trừng mắt  Cảnh Thương.
 
Cảnh Thương  tiếng bước chân lúng túng của Đinh Hương, nhướng mày : “Thấy bộ dạng  thế , chủ tớ hai  các nàng chẳng  nên vui mừng vì toại nguyện ?”
 
Ngu Phi đoán chắc  đang nhớ  chuyện Đinh Hương từng giúp nguyên chủ ép buộc , bây giờ   nếm  mùi ngon ngọt, đối với nguyên chủ mà  là một chiến thắng lớn.
 
Nàng chẳng buồn đào  chuyện cũ, rút tay : “Ta  ăn hoành thánh, đói .”
 
Cảnh Thương  cho : “Ta cũng đói.”
 
Không còn cổ trùng, nàng giờ chẳng khác gì con cá   thớt, mặc  xẻ thịt,  dám đối chọi cứng rắn, đành buông xuôi: “Vậy ngài ăn của ngài,  ăn của .”
 
Nàng  dậy, quỳ lên ghế đá, mở hộp cơm.
 
Cảnh Thương  bóng lưng nàng hướng về phía , eo thon m.ô.n.g tròn, quyến rũ vô cùng.
 
Hắn trêu: “Ta với hoành thánh, cái nào ngon hơn?”
 
Có thể so sánh , Ngu Phi thầm nghĩ. Nàng nuốt một miếng hoành thánh, mềm giọng : “Ta ăn no bụng  mới ăn điện hạ .”
 
“Ý nàng là, hoành thánh ngon hơn ?”
 
“Không   …” Ngu Phi  bò  bàn đá thở dốc, “Điện hạ ngon…”
 
Cảnh Thương càng  thể truy hỏi: “Vài ngày nay  nhớ  ?”
 
Ngu Phi: “???”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-63-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Vài ngày …  tới tháng, cơ thể khó chịu.”
 
Câu trả lời tưởng chừng chẳng ăn nhập, thật  nàng cảm thấy Cảnh Thương  vẻ nghi ngờ việc mấy hôm  nàng đột nhiên im lặng. Bình thường   việc gì, nàng  chạy đến  mặt  để tạo sự hiện diện mà.
 
Cảnh Thương khẽ vuốt bụng nàng, trong lòng mơ hồ cảm thấy mấy hôm gần đây, bao gồm cả tối nay, nàng  điều gì đó  đúng, nhưng   thể  rõ.
 
Hắn chỉ hận  thể chui  tim nàng mà  cho rõ.
 
“Ngu Phi, đừng lừa … đừng lừa  nữa…”
 
Ngu Phi   run rẩy,  thể thốt nên lời.
 
Nàng chỉ cảm thấy  như một con cá,  xiên nhọn đ.â.m xuyên hết   đến  khác, cả  thể lẫn lý trí đều  xé nát thành từng mảnh vụn.
 
“Điện hạ  trong đó ?”
 
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên ngoài rèm.
 
Ngu Phi như rơi từ chín tầng trời xuống vực thẳm địa ngục.
 
Dương Chỉ tới !
 
“Huynh đừng…” Nàng nhắc nhở .
 
 Cảnh Thương chẳng hề để tâm.
 
“Điện hạ uống rượu, trong  khó chịu, đang nghỉ ngơi một lát.” – Hách Đao .
 
“Vừa   mang canh giải rượu cho phụ , nếu điện hạ  ngại,  thể uống một bát .” – Dương Chỉ dịu giọng.
 
“Canh giải rượu  đưa  , điện hạ bây giờ, e là  ngủ .”
 
Lời Hách Đao  dứt, Ngu Phi như quả đào    ném xuống đất, nước quả văng tung tóe.
 
Trên nền đá vang lên tiếng “tí tách”.
 
“Có  điện hạ  khỏe ? Để   xem thử.” – Dương Chỉ dường như  thấy động tĩnh,  bước .
 
Ngu Phi gần như  sõng soài  bàn đá, ánh mắt ngây dại  rèm cửa, trong lòng cầu nguyện: Đừng … đừng … nếu Dương Chỉ mà thấy nàng thế , chắc chắn sẽ   giao dịch nữa, con đường sống duy nhất của nàng cũng tiêu tan .
 
Cảnh Thương  càng  tới.
 
“Điện hạ    chuyện gì…” – Dương Chỉ càng thêm sốt ruột, bước chân càng lúc càng gần.
 
“Không  gì.” Cảnh Thương cố giữ bình tĩnh, đáp , “Chờ Ngu Phi dập lò than, chúng  sẽ  về.”
 
“Than trong cung chẳng  đều để trong lò .” – Dương Chỉ lẩm bẩm,  : “Vậy điện hạ giữ gìn sức khỏe, sớm hồi cung.”
 
Đợi   xa, Ngu Phi úp tay che mặt, bật  thành tiếng.
 
“Sao thế?” – Cảnh Thương kéo  nàng xoay .