Ngu Phi há miệng c.ắ.n lên cánh tay ,    trách: “Sao điện hạ  thể như ?”
 
Cảnh Thương thấy nàng còn sức lực như , bèn bật : “Lúc nàng đẩy  cho Dương Chỉ,  sợ cùng nàng  hầu hạ một chồng , giờ  sợ nàng  thấy nàng hầu hạ ?”
 
Ngu Phi  đến run : “Chuyện đó  thể đ.á.n.h đồng ?”
 
Cảnh Thương  trả lời, chỉ dùng hành động chứng minh: “Lần  nàng còn như ,  cũng sẽ như thế .”
 
Một bát hoành thánh còn  kịp ăn  mấy miếng,    đè lên bàn đá mà  càn. Dạ dày Ngu Phi thì trống rỗng, nhưng bụng   trướng lên. Trong cơn mê man, nàng  thấy  trêu chọc:
 
"Ăn no ?"
 
"Còn đói ?"
 
Ngu Phi đến sức trợn mắt cũng  còn, thầm rủa trong lòng: Lần  đừng  uống rượu nữa, bình thường trầm tính bao nhiêu thì uống rượu  cợt nhả bấy nhiêu!
 
Bọc trong áo choàng lông dày của ,   bế về tẩm điện của thái tử. Sắp  đặt lên giường thì nàng bỗng giật  bật dậy, la to  về phòng  ngủ.
 
Cảnh Thương mặt mày  vui, nhưng nàng cứ cố chấp  về.
 
Về đến phòng, Ngu Phi bèn bảo Đinh Hương giúp nàng xoa bụng, còn dùng nước đun nghệ tây để rửa sạch cơ thể. Sợ  chắc chắn, nàng còn uống thêm một bát nước nghệ tây.
 
Lần  hoan ái, mãi  nàng mới nhận  cổ trùng  mất hiệu lực. Dù  dùng biện pháp tránh thai, may mà kinh nguyệt vẫn đến như thường.    lúc nào cũng gặp may như thế. Nếu thật sự mang thai, hậu quả  thể tưởng tượng .
 
Thứ nhất, điều đó chẳng khác nào công khai  với Cảnh Thương rằng chỉ cần sinh con là  thể giải cổ trùng,  mặc  xử trí nàng thế nào cũng . Thứ hai, bản  nàng còn  qua  cửa tử,   kéo theo một đứa trẻ vô tội đến thế giới xa lạ , đối mặt với chốn cung đình hiểm ác.
 
Hơn nữa,  thể  vẫn còn quá nhỏ,  đầy mười tám tuổi mà  m.a.n.g t.h.a.i sinh con thì thực sự quá sớm.
 
Từ khi cổ trùng mất hiệu lực, Ngu Phi  nhờ  đến Thái y viện xin ít nghệ tây, lấy lý do là để dưỡng nhan, thật  là phòng ngừa tình huống bất trắc.
 
Trong Đông cung chắc chắn  thể cho nàng t.h.u.ố.c tránh thai , Cảnh Thương chỉ mong nàng m.a.n.g t.h.a.i để giải cổ.
 
Trước khi ngủ, Đinh Hương chợt nhớ  một chuyện, bèn báo :
 
"Tiểu thư, tối nay lúc  và Thái tử đang  chuyện ở phòng bên trong đại điện, Dương tiểu thư  đến."
 
Lúc đó nàng và Cảnh Thương đang tranh cãi, Ngu Phi cũng  để ý: "Nàng    thấy gì ?"
 
Đinh Hương đáp: "Lúc nô tỳ  đến, Hách Đao  đuổi  . Nô tỳ  bên cạnh   một câu: ‘Ai  với nàng, nàng  nhất định là sẽ là Thái tử phi tương lai của ?’. Chắc là Dương tiểu thư cũng  thấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-64-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi gật đầu.
 
Đó là lúc nàng và Cảnh Thương cãi , nàng lấy cớ bảo Dương Chỉ mang chăn đến để lấy lòng Thái tử phi tương lai, còn  thì phản bác lời nàng.
 
"Tiểu thư… liệu  rắc rối gì ?" Đinh Hương ngập ngừng.
 
Ngu Phi mỉm : "Không , ngược  còn là chuyện  lợi."
 
Tối đó,  tiếp cận Cảnh Thương chỉ  nàng và Dương Chỉ. Mà Dương Chỉ  là Thái tử phi tương lai    công nhận, lời của Cảnh Thương rõ ràng là nhắm  nàng .
 
Lời lẽ  đến mức cay nghiệt, nhưng với một nữ tử thầm mến  bao năm, ôm đầy hy vọng, thì chẳng khác nào một nhát kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng  lòng tự tôn và lòng tin của nàng .
 
Ngu Phi định nhân cơ hội  mà  tay. Nàng sẽ giúp Dương Chỉ thực hiện tâm nguyện, đổi  thứ nàng cần.
 
Ngu Phi ngoan ngoãn hai ngày  mời Dương Chỉ đến Đông cung ngắm hoa mai.
 
Trời âm u, giống như mực lan  nền giấy trắng. Gió nhẹ thổi qua, hoa mai đỏ rực như bướm lượn bay, rơi rụng xuống nền đất bùn.
 
Ngu Phi giẫm nát một đóa hoa  chân, mỉm  dịu dàng: "Hôm nay  mời Dương tiểu thư đến là  tặng nàng một món đại lễ."
 
"Đại lễ gì ?" Dương Chỉ hỏi.
 
Ngu Phi  lảng sang chuyện khác, nhắc đến Cảnh Thương: "Hai ngày nay, Hoàng hậu  đưa cho Thái tử mấy bức họa, đều là con gái dòng chính của các trọng thần trong triều."
 
Chuyện  nàng  lừa Dương Chỉ, Hoàng hậu thấy Cảnh Thương   ý nàng , nên  đổi   chính phi.
 
Ánh mắt Dương Chỉ thoáng chút u ám, giọng nhỏ : "Điện hạ…  để ý ai ?"
 
Ngu Phi lắc đầu: "Chuyện thế ,     với một nô tỳ như  chứ?"
 
“Cũng đúng.” Dương Chỉ thở dài: “Không    tiểu thư nào   phúc phận .”
 
Ngu Phi thấy Dương Chỉ như con cá trong nước đang dần  mồi nhử hấp dẫn liền vội vàng tung thêm một mẻ lưới quanh đó.
 
Nàng cũng thở dài theo: “Từ cổ chí kim si tình là nữ tử, bạc tình là nam nhân.”
 
“Trước    một  bạn chơi  ở Thục quận, từ nhỏ  thích con trai của đồng liêu cha nàng. Chàng  một lòng đèn sách, chí hướng thi khoa cử, mà bạn   ghét nhất là văn thơ chữ nghĩa.  chỉ vì sợ   chê dốt nát vô tài, mà cố gắng  hết bao kinh thi tử phú, cuối cùng cũng trở thành một tài nữ  chút danh tiếng.”