“Sau đó thì ?” Dương Chỉ truy hỏi.
 
“Sau đó,  con đường khoa cử,   gặp một cô nương đêm lòng ngưỡng mộ,  kết hôn. Bạn  đau lòng tột độ, cắt tóc  tu, chôn  trong thanh đăng cổ Phật suốt quãng đời còn .”
 
Ngu Phi bịa chuyện xong,  mượn một câu thoại kinh điển trong tiểu thuyết tình cảm: “Trên đời một khi  đó  xuất hiện, những  còn  đều chỉ là tạm bợ. Mà bạn ,   sống tạm bợ.”
 
“Quả là một nữ tử cứng cỏi.” Dương Chỉ  rõ đang khen  đang tiếc.
 
Ngu Phi thấy nét mặt nàng  ngày càng u ám, cố ý  tiếp: “Trước khi rời kinh,   đến thăm nàng. Nàng  điều tiếc nuối nhất đời  là chỉ một lòng   trở nên xứng đáng với , mà  từng vì hai   bên  mà nỗ lực.”
 
Dương Chỉ như  đ.â.m trúng tâm sự, lùi  mấy bước, vịn  một gốc mai, lẩm bẩm: “Danh môn khuê tú, phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn,  nỗ lực... thì   ?”
 
Ngu Phi  rõ chuyện tình cảm của Dương Chỉ. Từ nhỏ nàng  yêu Cảnh Thương, vì  xứng đôi với Thái tử đương triều, nàng dốc lòng học thi thư lễ nghĩa, trở thành hình mẫu tiểu thư thục nữ của kinh thành. Còn trong lòng  thật sự yêu thích những quy củ văn nhã đó  , cũng chỉ như cá uống nước, nóng lạnh tự .
 
“Nỗ lực... cũng cần  thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới thành.”
 
Ngu Phi như kẻ  nghề tiếp thị đang  sức thuyết phục: “Hiện giờ trong tay   một cơ hội ngàn năm  một,  thể giúp tiểu thư và Thái tử  thể đính hôn ngay.”
 
Dương Chỉ kinh ngạc  nàng chằm chằm, dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng lắc đầu: “Nhà họ Dương là thế gia trăm năm,  tuyệt đối sẽ   chuyện khuất tất,  nhục gia phong.”
 
Ngu Phi sững ,  đó mới hiểu hóa  Dương Chỉ  tưởng nàng định bày mưu khiến nàng và Cảnh Thương “gạo nấu thành cơm” để ép thành hôn sự.
 
Nàng vội giải thích: “Cách  của ,     tổn hại đến thanh danh  trinh tiết của tiểu thư, cũng  ảnh hưởng đến Thái tử.”
 
Dương Chỉ nghi ngờ  nàng, do dự một lúc  hỏi ngược : “Nếu cô nương thần thông quảng đại như ,   tự dùng cách ,  Trắc phi còn hơn  một thị nữ vô danh, chẳng  vẻ vang hơn ?”
 
Ngu Phi bật : “Tiểu thư với Thái tử môn đăng hộ đối,  đế hậu chấp thuận. Còn  mà dám nghĩ đến chuyện trèo lên,  là hồ ly mê hoặc, tâm thuật bất chính,     chắc chắn  đ.á.n.h c.h.ế.t  kịp ngáp.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-65-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Dương Chỉ nghĩ một hồi, thấy cũng  lý. Hoàng gia xem trọng môn , đương kim hoàng thượng và hoàng hậu tuyệt đối  cho phép Thái tử cưới một nữ thương nhân tầm thường.
 
Nàng bỗng nhớ đến chuyện Ngu Phi từng   “trao đổi” hôm  bèn hỏi: “Không công mà nhận ơn, điều cô nương  rốt cuộc là gì?”
 
Tổ phụ của Dương Chỉ từng là thầy của vua hai triều, phụ tá ba đời quân chủ, công lao để  sử sách, phúc lợi cho xã tắc. Sau khi ông qua đời, đương kim thánh thượng  ban cho nhà họ Dương một tấm “kim bài miễn tử”.
 
Tấm kim bài , đúng như tên gọi, là bằng chứng để hậu nhân công thần  hưởng đặc quyền hoặc miễn tội. Tuy Ngu Phi mang họ khác, nếu lấy  kim bài  cùng lời hứa từ nhà họ Dương, chắc hẳn cũng  hiệu lực.
 
Đến lúc Cảnh Thương  cổ trùng trong   còn hiệu quả mà  g.i.ế.c nàng, nàng đưa kim bài ,  lẽ giữ  mạng, từ đó ân oán hai bên xóa sạch.
 
Nàng khao khát cuộc sống tự do  khi dứt nợ với   bao!
 
Ngu Phi chậm rãi : “Kim bài miễn tử của nhà họ Dương.”
 
Dương Chỉ kinh hãi, dứt khoát từ chối: “Xin thứ , việc    thể đồng ý.”
 
Rồi  thắc mắc: “Cô nương lấy thứ đó để  gì?”
 
Ngu Phi suy nghĩ.  là  tìm cho  một lý do chính đáng để đổi lấy kim bài từ Dương Chỉ.
 
Trong mắt  ngoài, nếu nàng   loạn, cứ an phận bên Thái tử, tương lai  phong   là chuyện  khó. Chờ khi Thái tử đăng cơ, nếu nàng may mắn sinh  một trai một gái,   thể sẽ  phong  hàng tứ phi. Tương lai   như , vốn  cần gì để bảo vệ, bởi Thái tử chính là chỗ dựa vững chắc nhất.
 
Thế nhưng khổ tâm trong lòng Ngu Phi  chẳng thể  thành lời. Tới tận hôm nay, Cảnh Thương  từng thẳng thắn hứa rằng  khi giải trừ cổ trùng sẽ tha mạng cho nàng. Hắn luôn  nàng chết.
 
Dù   hứa, nàng cũng  dám tin. Hồi mới khôi phục ký ức,  hận nàng thấu xương, chỉ mới  bạn giường vài tháng, đàn ông  thể  đổi thái độ ư? Huống hồ hiện tại  đang  nàng nắm thóp, những lời ngọt ngào  , ai    chỉ để dụ nàng sinh con giải cổ  chứ?
 
Lịch sử từng   ít hoàng đế mượn rượu tước quyền, một Thái tử như , vì tính mạng bản  mà tạm thời diễn trò với một nữ nhân  xa, chẳng  cũng  hợp lý ?