Cung nữ chỉ khom  cung kính đáp : “Hóa  là .”
 
“Điện hạ tắm xong  ?” Ngu Phi  chỉnh  đống tấu chương  bàn,  hỏi.
 
Cung nữ đáp: “Điện hạ   quen dùng xà phòng mùi mai trong thư phòng nên sai   lấy loại hương tùng đến.”
 
Ngu Phi bĩu môi, đúng là tiểu công chúa.
 
Không    cung nữ   với Cảnh Thương chuyện nàng  hành động khả nghi  , nàng  kẹp bản tấu xin cưới  nách, buộc  đai áo ngủ, thì Cảnh Thương bước .
 
“Đây là cái gọi là   lười  giường một lát ?” Hắn mở miệng hỏi.
 
Ngu Phi vuốt  mấy sợi tóc lòa xòa  trán, xoay  về phía , giọng lười biếng yêu kiều: “Giường của điện hạ    , nhưng ghế thì   ,  nào,   tố cáo  vô lễ ?”
 
“Chuyện nàng vô lễ chẳng lẽ còn ít?” Cảnh Thương  để lộ sắc mặt, lặng lẽ gạt chuyện cung nữ mật báo sang một bên.
 
Thấy nàng khoác áo trung y trắng của , cả  lộ như  lộ, chẳng khác nào một yêu cơ câu dẫn quân vương mà vẫn  thấy đủ,  bước đến, nắm lấy một bàn chân nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Lạnh ? Đừng để cảm lạnh    ầm lên với .”
 
“Ta là loại    điều như thế ?” Ngu Phi đạp  lòng tay , rút chân , chầm chậm bước về phía giường.
 
Cảnh Thương    án, tiện tay lật vài bản tấu,  thấy  dấu vết bôi xóa linh tinh,  sợ nàng bày trò nghịch ngợm, nhưng xem   . Rồi   thấy  trang giấy trắng xuất hiện vài dòng tên , ấn kim của Thái tử cũng  động .
 
Đang nghĩ xem  dò hỏi thế nào, thì từ  giường vang lên tiếng gọi ngọt như rót mật: “Mau  đây,  xem ấn của    ?”
 
Cảnh Thương bước tới.
 
Ngu Phi nghiêng  dựa mép giường, áo xộc xệch,  thể trắng nõn kiều diễm in hai dấu ấn đỏ chót của Thái tử như thể nàng tự tay khắc dấu sở hữu của  lên  .
 
Ánh mắt  nóng rực, trong lòng như  lửa cháy, ngọn lửa  cuốn phăng lý trí,  như sói đói nhào đến nuốt trọn nàng.
 
Người là d.a.o thớt,  là cá thịt.
 
Ngu Phi đẩy , khẽ rên: “Đừng như …”
 
“Chẳng  nàng   như  .” Cảnh Thương bóp lấy cằm nàng, buộc nàng ngẩng khuôn mặt yêu mị tuyệt trần lên: “Ngu Phi,   ai  với nàng , nàng  giỏi trong việc trêu chọc nam nhân đấy.”
 
“Không  trêu nam nhân gì hết, chỉ  trêu…  thôi…”
 
“Ưm… ưm…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-70-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Xong chuyện,   tắm, Ngu Phi lấy từ  nệm  bản tấu xin thành , giấu  áo trong sát .
 
Ban đầu định giấu nó  đống tấu chương  bàn , nhưng sợ  khi trình lên hoàng thượng,  sẽ xem , đành  mang  ,  tìm thời cơ khác.
 
Ngu Phi xoa vết dấu đỏ hằn  ngực.
 
Nàng  động đến kim ấn, sợ  nghi ngờ, nên để phòng bất trắc mới in dấu ở cả  lẫn   quả nhiên khiến  mất tập trung.
 
Chỉ còn cách mục tiêu một bước nữa thôi,  thế nào để đưa  tấu chương đến tay hoàng đế, vẫn là một bài toán.
 
Ngu Phi dặn dò Đinh Hương  luôn quan sát động tĩnh của Hách Đao.
 
--
 
Sáng sớm hôm , Đinh Hương đến báo rằng Hách Đao ôm một chiếc hộp gỗ từ thư phòng Thái tử  .
 
Ngu Phi  ở Đông Cung lâu ngày,  rõ chiếc hộp  để  trình tấu chương lên  mặt Hoàng thượng.
 
Nàng quyết định  tay.
 
Khi Hách Đao  bước đến ngưỡng cửa Đông Cung, nàng giả vờ đuổi bắt mèo, bất ngờ đụng đổ chiếc hộp trong tay .
 
Bình thường  trong cung thấy  vệ của Thái tử đều tránh xa ba thước, chỉ  Ngu Phi là  một kẻ chẳng  sợ trời sợ đất. Hách Đao thấy tấu chương rơi vãi khắp nơi, vội cúi  nhặt lên.
 
“A… Hách Đao, đại nhân xem giúp , cánh tay   gãy  !” Ngu Phi ôm lấy cánh tay , rên rỉ kêu đau.
 
Hách Đao  lệnh cho cung nhân phía   nhặt, Đinh Hương cũng nhanh chóng nhào tới phụ giúp.
 
Ngu Phi  kéo Hách Đao  kiểm tra vết thương,   trộm Đinh Hương nhân cơ hội nhét tấu chương cầu thành   trong hộp gỗ. Đợi xong xuôi, nàng lui  vài bước: “Thôi , lát nữa  gọi thái y đến xem, đại nhân cứ  việc  .”
 
Hách Đao ôm  hộp gỗ, càng lúc càng  xa.
 
“Tiểu thư, nếu chuyện  Thái tử phát hiện thì ?” Đinh Hương  phần lo lắng.
 
“Ta  lệnh bài miễn tử  mà.” Ngu Phi cố gắng trấn tĩnh.
 
“…    … nô tỳ luôn cảm thấy, chuyện    chỉ một tấm lệnh bài miễn tử là giải quyết …” Giọng Đinh Hương khẽ run.
 
Ngu Phi    sợ, so với cơn giận của Thái tử khi  nàng tác hợp hôn sự giữa  và Dương Chỉ, nàng càng sợ sự tàn nhẫn vô tình khi  phát hiện cổ trùng  mất tác dụng hơn.
 
“Đưa đầu  là một đao, rụt đầu  cũng là một đao, cứ  một bước tính một bước.”