Tâng bốc  một phen xong, nàng tiến  gần, nửa quỳ bên chân , nắm lấy tay  áp lên má : “Ta mới mười lăm,  sợ m.a.n.g t.h.a.i sinh con. Ta  cố tình trì hoãn giải cổ. Mẫu   sinh    bao lâu thì mất vì bệnh,  thực sự  sợ…”
 
Mẹ nguyên chủ mất sớm vì bệnh, đổ tội cho việc sinh nở là hợp lý, chắc  cũng  tra  gì.
 
Cảnh Thương vuốt ve làn da mềm mại của nàng. Từ khi nàng bỗng dưng tránh mặt , gương mặt nhỏ  ngày càng gầy gò, tựa như một đóa hoa rực rỡ đang dần úa tàn.
 
Chẳng lẽ nàng vì việc  mà ăn  ngon ngủ  yên,  cũng hao gầy ?
 
Nghĩ ,  đỡ nàng dậy, định dò xem vòng eo nàng  gầy  tý nào .
 
Ngu Phi dường như  dọa, giật lùi , “bộp” một tiếng rơi một túi gấm trong  xuống đất.
 
“Đó là… gì ?” Cảnh Thương  âm thanh giống như lệnh bài.
 
Ngu Phi lắc đầu như trống bỏi: “Không  gì.” Rồi nhét túi gấm sâu  trong áo: “Điện hạ  ngủ,  hầu…”
 
“Đưa đây.” Cảnh Thương ngắt lời, vươn tay , giọng   cho phép cự tuyệt: “Đã là   gì thì đưa  xem.”
 
“Vật gia truyền,   gì đáng xem hết.” Ngu Phi từ chối, từ từ  dậy: “Ngày mai  sẽ đưa điện hạ xem.”
 
Cảnh Thương áp sát: “Ngay bây giờ!”
 
Hắn  thẳng  khuôn mặt lúng túng của nàng, nhả từng chữ như đóng đinh: “Ngu Phi, nàng   soi gương xem lúc  ‘  gì’  trông chột  cỡ nào ?”
 
Ngu Phi siết chặt tay, từng bước lùi .
 
Cảnh Thương dừng ,  từng chữ một: “Nếu nàng   lời,  sẽ cho  dẫn nàng đến hình phòng Đông cung, ở đó…  sẽ đợi nàng thành thật khai báo, chống  sẽ  xử nghiêm.”
 
Lòng Ngu Phi hoảng loạn. Nàng luôn mang theo kim bài miễn tử của nhà họ Dương là để phòng Cảnh Thương phát hiện cổ trùng mất hiệu lực  trở mặt, đến lúc đó còn  thể dựa  nó giữ  mạng.
 
Mặc dù thư chuyển nhượng của Dương gia còn  , nhưng nàng   xong chuyện Dương Chỉ nhờ, chắc Dương Chỉ sẽ  khoanh tay   nếu nàng gặp nạn.
 
Cảnh Thương là  cẩn trọng,  chừng một ngày nào đó sẽ moi  chuyện giao dịch từ miệng Dương Chỉ. Giờ  cưỡi  lưng hổ, chi bằng liều một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-73-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Suy  tính , Ngu Phi lấy túi gấm đưa cho Cảnh Thương.
 
Cảnh Thương còn tưởng nàng giấu lệnh bài để tìm cơ hội đào tẩu, đang định nghĩ xem xử trí thế nào,  mở  xem thì  là… kim bài miễn tử của Dương gia!
 
Hắn như từ tuyết địa giữa đông rơi thẳng xuống đáy hồ, ánh mắt lạnh như băng  nàng: “Ngu Phi, nàng giải thích , tại  kim bài miễn tử của nhà họ Dương  ở trong tay nàng?”
 
Chuyện  bại lộ, Ngu Phi tự nhiên  cảm thấy bình thản hơn, nàng nhún vai, : “Như điện hạ thấy đấy,  dùng hôn sự giữa ngài và Dương Chỉ để đổi lấy tấm kim bài .”
 
Trên tấm kim bài miễn tội  khắc chữ “Dương”, trong cả triều đại  cũng chỉ  Dương gia từng  ban thưởng lớn như thế. Cảnh Thương lăn lộn trong chốn quan trường bao năm, thật giả thế nào, liếc mắt là phân biệt .
 
Hắn  nàng với bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy  chẳng khác nào thư sinh trong thoại bản, cứ ngỡ cưới  một mỹ nhân cải tà quy chính, nào ngờ  là hồ ly khoác da , lòng  rắn rết.
 
Cảnh Thương siết chặt kim bài trong tay, viền kim loại sắc bén cắt  da, m.á.u nóng hổi rịn , nhưng dường như  chẳng cảm nhận  cơn đau, trái  còn thấy thoải mái hơn vì cơn phẫn uất và hụt hẫng trong lòng  xả hết  theo vết thương .
 
Hắn mặt  đổi sắc  nàng, giọng lạnh tựa băng tuyết: “Ta  ngay mà. Nàng là loại nữ nhân giả nhân giả nghĩa, từ đầu đến cuối  từng  đổi.”
 
Không chất vấn,  oán trách, chỉ là một câu kết luận dửng dưng rằng  mắt mù  lầm . Ngu Phi  Cảnh Thương như , lòng còn khó chịu hơn cả khi   mắng chửi.
 
Tay    kim bài rạch một đường, m.á.u “ròng ròng” chảy xuống, đỏ rực chói mắt, như thể trái tim nàng cũng  đ.â.m thủng một nhát.
 
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả lý trí, nàng lao đến quỳ sụp  chân , giật lấy kim bài, siết chặt lấy vết thương: “Ta cũng đau mà.”
 
Hắn   cổ trùng  mất tác dụng, nàng  ,  chỉ cho là hai  vẫn còn đồng cảm.
 
Cảnh Thương bật  khinh miệt, rút tay , xoay xe lăn, lùi  mấy bước như thể nàng là yêu tinh dụ dỗ nhân tâm,   tránh cho thật thật xa.
 
Ngu Phi vuốt m.á.u  tay, chậm rãi : “Ta  điện hạ giận , trách … Dù   gì  nữa, ngài cũng   .   thật sự  nỗi khổ riêng.”
 
Cảnh Thương  đáp, chỉ  nàng như đang xem một vở tuồng.
 
Ngu Phi siết chặt tay,  tiếp: “Ta  , một phần là để sửa  những gì  sai, giúp hai  trở về đúng quỹ đạo nên . Một phần khác… là vì  sợ c.h.ế.t.”