Phát hiện  thở  nặng nề, hai tay nắm chặt, như đang cực kỳ phẫn nộ, nàng vội vàng bồi thêm: “Nếu ngài thấy để    như  quá dễ dàng, thì cũng  thể đ.á.n.h gãy hai chân .”
 
Cảnh Thương cảm thấy Ngu Phi chính là khắc tinh trời sinh của .
 
Vừa mới cố gắng chấp nhận việc nàng  thích , thì nàng  bảo  buông tay thả nàng rời , như thể   đ.â.m một nhát  ngực,   xoáy thêm một đao nữa.
 
Hắn  lạnh: “Ai  với nàng, kim bài miễn tử  hiệu lực tuyệt đối? Hoàng thất công nhận thì nó là ban ân, nếu  công nhận thì nó chỉ là một miếng đồng vụn.”
 
“Ngu Phi, nàng dùng một miếng đồng vụn để trao đổi với ,  khác nào  mơ giữa ban ngày ?”
 
“Ngài—!”
 
Ngu Phi  kiềm  nữa, nước mắt trào .
 
Từ  khi cổ trùng mất hiệu lực, nàng đem  bộ hy vọng sống gửi gắm  miếng kim bài của nhà họ Dương, từng bước tính toán,  chừa thủ đoạn…
 
Kết quả, Cảnh Thương     công nhận! Chẳng   vốn là một Thái tử chính trực, sáng suốt,  phân rõ  trái ư?
 
Nàng cảm thấy  chẳng khác nào một kẻ lữ hành lạc trong sa mạc mênh m.ô.n.g suốt bảy ngày bảy đêm, nhịn đói khát,  ngủ nghỉ chỉ vì ảo ảnh một ốc đảo ngay  mắt. Đến nơi  mới phát hiện đó chỉ là ảo mộng phù hoa, rốt cuộc vẫn  c.h.ế.t giữa mớ hỗn độn  ai đoái hoài.
 
Cảnh Thương như sợ nàng vẫn  hết hy vọng,  thêm: “Nàng cũng  thể đem những gì   ở Thục Quận trình lên triều đình, xem hoàng đế hoàng hậu  công nhận miếng kim bài đó .”
 
Ngay cả  còn  nhận, huống hồ là phụ mẫu , e là càng hận nàng đến thấu xương. Ngu Phi dường như   thấy tương lai của : một ngày nào đó, khi  phát hiện cổ trùng mất tác dụng, sẽ lập tức xử lý nàng ngay.
 
Nàng cúi đầu lẩm bẩm: “Không … Vậy thì chờ c.h.ế.t thôi.”
 
Giọng càng lúc càng nhỏ: “Dù  cũng    từng c.h.ế.t bao giờ…”
 
Cảnh Thương tai  thính,   thấy câu cuối cùng của nàng thì định chất vấn nàng từng tìm c.h.ế.t khi nào,  chợt nhớ   đây vì hạ cổ , nàng  diễn một vở “một , hai la, ba đòi treo cổ”.
 
Hắn khinh miệt bật : “Nếu nàng  dũng cảm đón nhận cái c.h.ế.t thì ban đầu còn bày mưu kế hạ cổ   gì? Giờ cổ  giải, nàng  dám  càn, tự ý tìm đường lui. Ta đúng là chiều hư nàng đến mức   trời cao đất dày,  chuyện khi quân, mà còn bày  vẻ c.h.ế.t sống thương tâm!”
 
“Điện hạ thích   thì .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-75-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Ngu Phi như phạm nhân  tuyên án tử,   kêu oan cũng vô ích,  còn  tranh cãi gì nữa.
 
Nàng  dậy: “Không  việc gì khác,  xin  .”
 
“Cút về đây.”
 
Cảnh Thương  nàng chẳng khác nào một  giấy vô hồn, như thể chỉ cần gió Bắc bên ngoài thổi qua, nàng sẽ chẳng  trôi dạt về  thậm chí, chỉ cần  va chạm, cũng sẽ vỡ tan thành muôn mảnh.
 
Chỉ  thể ôm nàng  lòng, để nàng và  hòa  một,  mới thấy yên tâm.
 
“Vừa    còn miệng lưỡi sắc bén ? Biết  lâu thế ,  vẫn  từng ‘nếm’ thử.”
 
Ngu Phi sững ,  hiểu ý   "nếm thử" là gì cho đến khi thấy  bắt đầu cởi y phục..
 
Nghe giọng điệu và  cái cách  hành xử, chẳng  là  nàng dùng miệng phục vụ  ?
 
Ở hiện đại, Ngu Phi  kinh nghiệm yêu đương vô cùng phong phú, trai giàu  nghèo hèn đều từng qua tay, nhưng bất kể ai  nắm tay nàng, cũng   nàng gật đầu. Dám cả gan  càn, nàng trở mặt đá ngay.
 
Vậy mà giờ Cảnh Thương   nàng cúi đầu như một kỹ nữ,  coi nàng là cung nữ trong hoàng cung ? Cầu mong  bám víu  thái tử, một bước lên mây  phượng hoàng?
 
Ngu Phi đè nén cơn giận đang cuộn trào, lạnh giọng : “Miệng  sắc nhọn, nhỡ  đau điện hạ,  chịu  nổi thì  cứ mời cao nhân khác.”
 
Cảnh Thương sắc mặt  đổi, chậm rãi : “Miệng sắc nhọn thì ? Hổ trong vườn thú còn  nhổ sạch răng mới chịu  yên, răng nàng so với nanh hổ cũng chỉ là chuyện của thợ thủ công trong hai ba nhịp thở.”
 
Nói xong, dường như  nhớ  gì đó, đưa tay day trán: “À ,  quên mất, chúng  còn  cổ trùng... Thế thì  gọi hai bà mụ chuyên dạy  tới, để họ dạy nàng cách hầu hạ cho .”
 
“Điện hạ!”
 
Toàn  Ngu Phi như  m.á.u dồn thẳng lên não, tức đến mức  xắn tay áo lên đ.á.n.h  một trận.
 
Hắn  nhổ răng nàng để dùng khi cần phát tiết? Dù chỉ là dọa dẫm cũng thật quá đê tiện,  bằng súc sinh! Hơn nữa, chuyện bắt nàng cúi đầu  là sự nhục nhã  mà còn định gọi bà mụ tới "hỗ trợ" chẳng khác nào đóng đinh nàng lên cột nhục!
 
Ngu Phi suy nghĩ một lúc,  mặt  cảm xúc : “Nếu điện hạ  chê,  thử xem .”