Yêu mù quáng là con đường dẫn đến cái c.h.ế.t – nàng tự cảnh tỉnh chính .
 
Hơn nữa, Cảnh Thương và Dương Chỉ  đính hôn, thánh chỉ như trời,  thể  đổi. Ai   khi nào họ sẽ rước tân nương  Đông cung, đến lúc cổ trùng mất hiệu lực, nàng cũng chẳng còn cơ hội chen chân.
 
Cuối cùng nàng vẫn  . Hắn  cho  đường sáng, thì nàng sẽ lén bỏ trốn.
 
Sau khi Cảnh Thương  là vị hôn phu của  khác, Ngu Phi cứ hữu ý vô tình né tránh tiếp xúc gần gũi với . Cuối năm triều chính bận rộn,  cũng chẳng  thời gian để để ý đến sự khác thường của nàng.
 
Hôm  là đêm Giao thừa, hoàng đế mở tiệc, mời các đại thần cùng gia quyến tham dự. Cảnh Thương gọi Ngu Phi cùng đến nhưng nàng cảm thấy, đối mặt với một đôi uyên ương là Cảnh Thương và Dương Chỉ, nàng chẳng khác gì  thứ ba, bèn lấy cớ từ chối.
 
Thái tử   mặt, đám hạ nhân ở Đông Cung cũng  dám thất lễ với nàng, chuẩn  một bàn đầy các món ăn đặc sản đất Thục, Ngu Phi cùng Đinh Hương ăn no nê, rượu cũng uống  nhiều.
 
Khi  lên bầu trời rực rỡ pháo hoa bung nở,  tiếng ca múa náo nhiệt từ nơi xa vọng đến, nàng bỗng thấy cô quạnh.
 
Từ  khi  mất, mỗi năm đến Tết, ở thời hiện đại, nàng với cha cũng mạnh ai nấy lo. Ông thì cùng đối tác  ăn hoặc cô tình nhân nào đó  mật cụng ly nâng chén, nàng thì cùng đám bạn bè phù phiếm tụ tập trong khách sạn, ăn chơi trác táng.
 
Năm nay thì  giống như cô hồn lạc lõng.
 
Ngu Phi cảm thấy u sầu,  men bốc lên đầu bèn sai Đinh Hương giúp nàng cởi búi tóc,  xiêm y để chuẩn   ngủ.
 
“Ngu cô nương, Thái tử lệnh cho cô nương tắm gội trang điểm, lát nữa sẽ đưa cô nương  ngoài cung xem lễ trừ tà.” Một cung nữ đến báo.
 
Ngu Phi bật dậy như cá chép vượt vũ môn, điều khiến nàng mừng rỡ   vì  xem nghi lễ trừ tà gì đó, mà là  xuất cung!
 
Cuối năm, dân chúng nghỉ ngơi,  gặp dịp lễ hội, khắp nơi đều hân hoan vui mừng, phố phường kinh thành đông nghịt , như đàn bướm đêm chen chúc bay qua. Nàng mà  trộn  chẳng   thể chuồn êm mà  ai   ?
 
Dù  thì cũng còn hơn là  nhốt trong Đông Cung kín như thùng sắt.
 
“Dân làng  đêm nay thật là vui quá vui…” Ngu Phi  nghêu ngao hát,  hồ hởi sai Đinh Hương: “Nhanh, bảo phòng bếp mang bát canh giải rượu tới,  lấy theo mấy tấm ngân phiếu mười vạn lượng phụ   cho, với cả mấy cục vàng nhỏ trong hộp trang điểm…”
 
Từ  khi  Đông Cung, Cảnh Thương cũng cho nàng  ít mấy món như lạc vàng, hạt dưa vàng để nàng tiện thưởng cho cung nhân.
 
Đinh Hương  gọi  chuẩn  canh giải rượu, dường như nhớ điều gì bèn : “Tiểu thư, mấy tấm ngân phiếu của chúng     Thái tử tịch thu  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-77-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Ngu Phi đập trán cái “bốp”.
 
Lúc  nàng lấy cớ dùng kim bài miễn tử để xin rời khỏi cung, hôm  Cảnh Thương  mượn danh chi phí t.h.u.ố.c thang chữa chân ép nàng giao  mười vạn lượng ngân phiếu. Có vẻ như     chuyện nàng giấu riêng một “kho báu mini” .
 
 là tên nam nhân thúi, thích giám sát  khác từng li từng tí!
 
“Vậy thì gom hết vàng nhỏ mang theo.”
 
Đinh Hương lục đục chuẩn .
 
Ngu Phi bỗng nghĩ đến một chuyện, nếu nàng cứ thế mà bỏ trốn,   đến  trốn thoát  , nhưng chắc chắn sẽ khiến Cảnh Thương nghi ngờ việc trúng cổ.
 
Nếu  phát hiện cổ trùng vô hiệu,  khi bắt  nàng   thể sẽ xử tử tại chỗ. Nếu may mắn chạy thoát , nàng mà tìm một t.h.i t.h.ể nữ nào na ná thế , với hiểu  của  về nàng, chắc chắn  sẽ  tin, mà sẽ ép nhà họ Ngu giao .
 
Một  nàng    thể an  trở về đất Thục  , nhưng nếu nhà họ Ngu vì nàng mà gặp họa,   nàng  sống  đây?
 
Chỉ  thể dùng kế “giả c.h.ế.t”. Để Cảnh Thương tận mắt thấy nàng “c.h.ế.t”  mặt , nghĩ rằng nàng    còn khả năng sống sót, thì  mới thôi.
 
Cho dù    phát hiện cổ trùng  giải, cũng sẽ nghĩ là  c.h.ế.t thì cổ tiêu, dù  cũng  tìm  cách giải cổ. Biết   còn nghĩ cái gọi là “đồng sinh cộng tử” giữa hai   cùng trúng cổ chỉ là trò bịp bợm.
 
Kế  định, Ngu Phi bắt đầu âm thầm tính toán, xem    thể “c.h.ế.t”  mặt Cảnh Thương một cách hợp lý, mà  để  thi thể.
 
Cảnh Thương  y phục xong trở về.
 
Áo đen, mũ ngọc, mày mắt tuấn tú,  trong ánh trăng sáng trong như ngọc, trông chẳng khác nào thần tiên do Ngọc Hoàng phái xuống nhân gian, ai gặp cũng  quỳ lạy.
 
Hắn  thấy nàng, khẽ , đưa tay  với nàng.
 
Ngu Phi cùng  lên xe ngựa.
 
Mỹ sắc  mặt, nhưng nàng vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của , trò chuyện đôi câu  hỏi: “Lần  lúc  ám sát là ở đất Thục, đêm nay chúng  xuất cung thế   an  ?”