“Tiểu thư,  đang  cái gì ,      … ” Hách Đao bước tới, vẻ mặt hoảng hốt,  năng lắp bắp: “Nếu  và thái tử xảy  chuyện gì, bọn thuộc hạ chúng  đều  sống nổi…”
 
Cảnh Thương khoát tay,  hiệu cho  dẫn   cứu những đứa trẻ khác.
 
“Lang quân giỏi quá!” Trong đám dân chúng vây quanh bên ngoài,   vỗ tay khen ngợi.
 
Họ dường như cũng  nhan sắc của hai   chấn động,   trận thế thị vệ ba lớp trong ba lớp ngoài,   trêu: “Tiểu nương tử, nàng nhan sắc khuynh thành,   vị công tử  tuấn quyền quý  để mắt, còn  gì  cam lòng mà định quyên sinh?”
 
“Phải đấy, nếu  mà  công tử đó  trúng,    hầu cũng cam tâm tình nguyện.” Một nữ tử phụ họa.
 
“ hình như   tật chân mà?”
 
“Tật gì chứ,     còn  bật dậy, phi  từ  cầu xuống cứu  đấy thôi.”
 
Cảnh Thương  lẽ  từng  đám dân quê buôn chuyện như  công khai bàn tán, sắc mặt sa sầm,  hiệu cho thị vệ giải tán đám đông.
 
Xe ngựa tới. Ngu Phi  tự bước lên, nhưng Cảnh Thương vẫn siết chặt eo nàng  buông, thế là cả hai    bế bổng đưa  xe.
 
Nàng tưởng thế là  đủ khó hiểu,  ngờ còn bất ngờ hơn – xe dừng  ở tửu lâu đắt nhất kinh thành: Trích Tinh Lâu.
 
Hai      khiêng qua rèm một  nữa, đưa thẳng lên tầng chín.
 
Vào đến phòng,   lui xuống, Cảnh Thương mới chịu thả nàng .
 
Suốt đường     một câu, nàng thì chột , cũng  dám lên tiếng.
 
Sự im lặng ngột ngạt  y hệt như báo hiệu  khi  thẩm vấn, Ngu Phi thấy bức bối đến khó thở, viện cớ   tắm.
 
“Khoan .” Cảnh Thương gọi nàng : “Tối nay nàng  .”
 
Vì để hợp  khí lễ hội,  khi  khỏi cung Ngu Phi  trang điểm. Nàng mặc váy gấm đỏ Tứ Xuyên, búi song kế  đầu cài đầy trâm vàng khảm hồng ngọc, minh châu,  duyên dáng treo thêm hai túm lông hồ ly trắng như tuyết. Lúc soi gương, nàng thấy  chẳng khác nào Long nữ  tòa Quán Thế Âm.
 
Dù  “c.h.ế.t”, nàng cũng  để  ấn tượng khiến Cảnh Thương  thể quên … về nhan sắc của .
 
 lúc   mở lời, hiển nhiên   khen ngợi  tán tỉnh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-79-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Ngu Phi căng thẳng siết chặt bàn tay trong tay áo, giả lả: “Nữ nhân trang điểm vì   thích mà.”
 
“Vậy ?” Cảnh Thương chăm chú  nàng, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn xe lăn: “Nếu nàng thật sự xem  là    lấy lòng… thì vì    kéo  c.h.ế.t chung với nàng?”
 
Ngu Phi sững , đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm lời đối đáp.
 
Để che giấu sự hoang mang, nàng bước đến bên án rót một chén , nhấp từng ngụm nhỏ, khẽ : “Bậc quân vương thì  thương dân như con. Ta vua thì học  lòng vua, tai  mắt thấy  quen. Nhìn thấy con  rơi xuống nước, tất nhiên là cuống cuồng chỉ lo cứu … quên mất chuyện chúng   cổ trùng ràng buộc.”
 
Cảnh Thương  nàng như xem trò hề: “Ngu Phi, những lời  chính nàng  tin nổi ?”
 
Ngu Phi ngượng ngập, im lặng.
 
Cảnh Thương thở dài: “Ngu Phi,  thật sự nghi ngờ cái kiểu ‘ lóc –  loạn – đòi c.h.ế.t’   của nàng chẳng  diễn kịch, mà là bản chất thật.”
 
“Nàng   bơi thì nhảy sông  gì? Hồi  lúc  cung,  còn dặn nàng  thu bớt cái tính tiểu thư kiêu ngạo ,  mà nàng xem , mấy tháng nay càng lúc càng quá quắt, chuyện nào cũng vượt phép tắc, xem thường luật pháp. Nếu   cổ trùng, nàng  c.h.ế.t bao nhiêu  .”
 
Thấy  thể Ngu Phi khẽ run, hình như sợ thật,  bèn dịu giọng: “Sau  đừng bốc đồng như thế nữa. Nàng  gì,   cho nàng  chắc?”
 
Chợt như nghĩ đến điều gì,   tiếp: “Nếu nàng  tự do. Thứ nhất, nàng lo lắng nên   sinh con để giải cổ,   thể chờ nàng mở lòng. Thứ hai, nàng tự ý   hỏi vợ cho ,   nếu phu thê  hòa thuận,  con cái khó sinh, nàng  tính đền bù cho  ? Thứ ba, đôi chân   nàng  hại, nàng là thủ phạm đầu tiên, chẳng lẽ  nên chăm sóc  đến khi lành lặn? Nếu   còn di chứng, nàng cũng  hầu hạ  tiếp.”
 
Ngu Phi: “…”
 
Nói  lắm,   đừng  nữa.
 
Cũng may là Cảnh Thương  “nguyên chủ”   bơi, tưởng nàng nhảy sông là vì hôm đó thương lượng thất bại,  nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
 
Nghe   “nàng  gì,   cho đợc chắc?”, nàng nhếch môi.
 
Nếu nàng   chính thất thì ? Hắn nhất định sẽ đường đường chính mắng nàng xuất  thấp hèn, phẩm hạnh   gì,  xứng gánh vác trọng trách, càng  xứng với vị trí đó.
 
 là miệng nam nhân,   lời đường mật gạt .
 
Ngu Phi   tiếp tục  mắng, bèn gượng gạo đáp: “Ta nhớ .”
 
Rồi liếc  chân , chuyển đề tài: “Trước đó ngài   dậy   ?”