Ngu Phi cởi bộ váy màu  đào   , gọi Đinh Hương  giúp nàng mặc đồ.
 
"Mau đưa đồ đây."
 
Nàng tụt cả chiếc quần lót trắng .
 
Đinh Hương nhanh chóng lấy từ trong n.g.ự.c  một hũ m.á.u gà  đóng chặt, mở nắp, rắc rào rào xuống vạt váy hồng và đáy quần lót.
 
Rồi giúp Ngu Phi mặc  một chiếc váy khác.
 
Sau đó  theo những gì chủ tớ  bàn,   giữa cửa hàng, nhỏ giọng : "Bà chủ, ở đây bà  bán quần lót và nguyệt kinh bố*  ạ, tiểu thư nhà  đến kỳ ..."
 
Bà chủ : "Quần lót thì , nguyệt kinh bố thì , nhưng  còn hai cái mới  dùng, để  lấy cho tiểu thư một cái."
 
Đinh Hương cầm quần lót và nguyệt kinh bố trở  phòng thử đồ.
 
Ngu Phi mặc quần lót , bảo Đinh Hương cất nguyệt kinh bố chô kĩ.
 
Lại dùng phấn thoa lên khuôn mặt  ửng đỏ cho tái  một chút, trông như mất m.á.u quá nhiều.
 
Đây là plan B của nàng, nếu  đường xảy  chuyện ngoài ý , nàng sẽ giả vờ đau bụng kinh dữ dội,  yếu ớt  chịu nổi,  về nhà.
 
Nàng cược Cảnh Thương sẽ thương hoa tiếc ngọc, dù   vẫn đang nương tựa  mái nhà của nàng.
 
Ngu Phi  Đinh Hương dìu trở  cửa hàng, nàng   dặn dò: "Mau mang quần áo bẩn của  , đừng để bà chủ dọn dẹp."
 
"Vâng, ." Đinh Hương vội vàng  tới.
 
Ngu Phi dựa  quầy, e lệ  Cảnh Thương, nhỏ giọng : "Huynh ,    khỏe, sợ  thể  chợ cùng  ..." Nàng nhíu mày, ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
 
"Không ." Cảnh Thương bình thản .
 
Chỉ cần  hộ vệ  cùng,   một  cũng .
 
"Thật ?" Đôi mắt ngấn lệ của Ngu Phi bừng sáng, vẻ mặt vui mừng: "Vậy để mấy ngày nữa  khỏe , chúng  cùng   nha. Người   về nhà uống canh gà ác hầm táo đỏ, trưa nay   ăn gì?"
 
Cảnh Thương thấy Ngu Phi vui vẻ  chuyện ăn uống, hình như nàng  hiểu lầm điều gì đó ? Hắn   ý định về cùng nàng mà.
 
"Ta..."
 
"Ôi,  hổ quá, Đinh Hương mau vứt ."
 
Vừa lúc Đinh Hương cầm bộ quần áo dính m.á.u  , Ngu Phi che mặt ngắt lời Cảnh Thương.
 
Đinh Hương kẹp bộ váy áo  gói  thành một cục   cửa, vô tình để lộ một góc chiếc quần lót, chất liệu trắng tinh ban đầu   nhuộm đỏ tươi.
 
Cảnh Thương  thấy, nghiêng đầu sang một bên.
 
Ngu Phi khẽ , bảo hộ vệ thanh toán tiền và lấy đồ.
 
"Huynh , chúng  về nhà thôi."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-8-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Nàng  đến bên cạnh Cảnh Thương.
 
–
 
(*) Nguyệt kinh bố là một miếng vải dài, dùng để quấn chặt phần    những ngày "đến tháng". Những tấm vải   khi sử dụng  thể giặt sạch và tái sử dụng nhiều .
 
Lời từ chối, nếu    ngay từ đầu thì  sẽ càng khó mở miệng.
 
Cảnh Thương thấy mặt Ngu Phi tái nhợt, đôi mắt long lanh, dáng vẻ  yếu ớt   trông ngóng, đúng là  tiện nhắc đến chuyện tự  dạo phố nữa.
 
Dù , nàng là chủ,  là khách ở nhờ, khách  theo ý chủ.
 
Tuy nhiên trong lòng  vẫn thấy nghi hoặc   trùng hợp thế?
 
Ra ngoài mới nửa ngày mà chuyện gì cũng "tình cờ" quá .
 
Thị vệ dắt xe ngựa tới  cửa tiệm, Ngu Phi và Cảnh Thương cùng lên xe.
 
Hắn  ở một bên ghế nhỏ, nhắm mắt,   một lời.
 
Ngu Phi   đang nghi ngờ. Nàng  mấy  ngăn  đến chợ, lúc quan sai tìm  còn để lộ vẻ hoảng loạn.
 
Dù  đó nàng cố gắng diễn  cho tròn vai, nhưng  tin  mấy phần thì khó . Dù  cũng  lừa   về phủ, tạm thời coi như an .
 
Lúc  nàng  lo,     nhớ  những gì  nữa!
 
Bên cạnh  một con hổ đang nửa tỉnh nửa mê, ai mà  cảm thấy bất an.
 
Ngu Phi quyết định thăm dò.
 
“Huynh ,  đau bụng quá ...”
 
Nàng giả vờ  chịu nổi sự lắc lư của xe ngựa, ôm bụng,  nghiêng ngả đụng  vai .
 
“Chút nữa về phủ gọi lang trung đến xem xem.” Cảnh Thương đỡ nàng  ngay ngắn , sợ nàng  ngả    tiếp còn dựng một cái gối tựa ở giữa hai .
 
Ngu Phi: “……”
 
Yếu ớt cao quý  cơ ,  đụng một cái thì c.h.ế.t ?
 
Tránh nàng như rắn rết thế , chẳng lẽ nhớ  gì ?
 
Ngu Phi  thèm để ý đến tình hình, cố ý vượt qua gối tựa, lớn gan nắm nàngy Cảnh Thương, giọng mềm mại đáng thương: “Huynh , thật sự  đau mà... Ta   xoa bụng cho  ...” Đầu ngón tay mềm mại khẽ lướt  da .
 
Cảnh Thương như  côn trùng cắn,  giật  định rút tay , nhưng nàng nắm quá chặt. Bàn tay  giữ cuộn thành nắm đấm, tay  đưa sang kẹp lấy nàngy nàng ép nàng buông .
 
“Ta   y thuật.” Giọng  lạnh như băng.
 
Thăm dò vòng một, Ngu Phi tạm thời thua trận.
 
 nàng  nản lòng, ngước đôi mắt long lanh tội nghiệp  , tự trách : “Huynh ,    ghét  đang đến kỳ, thấy xúi quẩy nên   dính  ?”